Hồng ân chảy ra từ trái đắng
05.01.2008
|
|
Nói thất vá»ng nhÆ° là má»™t hồng ân nghe ra tháºt là quá ảo tưởng nếu ta chỉ vùi dáºp nó và o trong những ná»—i tuyệt vá»ng. Thế nhÆ°ng ta sẽ tìm thấy những vị ngá»t trong giá»t đắng cuá»™c Ä‘á»i khi biết mở cho nó má»™t lối thoát tÃch cá»±c.
Chuyện nhÆ° thế đã từng xảy ra vá»›i tôi lần đầu tiên cách đây cách nay 11 năm, trong má»™t kỳ tổng kết cuối năm. Äó là lần đầu tiên tôi không được gá»i lên bục nháºn phần thưởng khuyến khÃch há»c táºp. Là do không phải vì tôi không đạt tiêu chuẩn vá» Ä‘iểm số, nhÆ°ng là vì khi thi tổng kết há»c kỳ tôi đã chạy lung tung thi chỉ bà i cho bạn trong phòng. Và tôi bị chÃnh thầy hiệu trưởng cho Ä‘iểm kém vá» hạnh kiểm. Vì thế, trong danh sách do há»™i đồng khen thưởng nhà trÆ°á»ng Ä‘á»c lên, không có tên tôi. Lúc đầu tôi cảm thấy rất khó chịu và sau đó là cảm giác thẹn thùng, vì Ãt ra trÆ°á»›c đó không lâu, tôi đã nháºn bằng khen há»c sinh giá»i cấp huyện. Phải thú tháºt rằng trong suốt 8 năm là m há»c sinh (tÃnh chon đến thá»i Ä‘iểm đó), vì năm nà o tôi cÅ©ng được những giấy khen, những táºp vở và lâu dần tôi cứ nghÄ© chuyện mình được nháºn phần thưởng trong những ngà y tổng kết là chuyện nghiá»…m nhiên, nó chẳng là m tôi hồi há»™p, vui sÆ°á»›ng chút nà o. NhÆ°ng khi đứng trÆ°á»›c má»™t thá»±c tế phÅ© phà ng nhÆ° thế, tôi bắt đầu đặt ra trong đầu vô số những tình huống kiểu “giá mà mình đừng†thế nà y, thế kia thì bây giỠđã….. Äó là lần đầu tiên sau bao năm, tôi cảm thấy luyến tiếc cho chÃnh mình và tôi nháºn ra rằng, mình không là “toà n diệnâ€. Tôi tá»± hứa vá»›i lòng mình sẽ không bao giỠđể vấp phạm những lá»—i nhÆ° thế nữa. Và tất nhiên trong những kỳ tiếp theo, tôi đã già nh được thứ mà mình thá»±c sá»± mong muốn, cùng vá»›i má»™t thái Ä‘á»™ khiêm tốn, trân trá»ng hÆ¡n. Ná»—i thất vá»ng thứ hai mà tôi phải nếm trải đã đến cách đó không lâu, đó là câu chuyện xảy ra và o kỳ tổng kết há»c kỳ thứ nhất của lá»›p mÆ°á»i. Số là tôi được tuyển và o há»c lá»›p chá»n của trÆ°á»ng. Khi nháºn được thông tin đó, tôi vừa mừng lại vừa lo, mừng vì mình sẽ có Ä‘iá»u kiện để phát huy những môn thế mạnh nhÆ°ng lại lo vì không biết khả năng thá»±c sá»± của những ngÆ°á»i bạn má»›i của tôi đến đâu, trong não trạng của tôi lúc đó, chắc hẳn há» là “những ngÆ°á»i khổng lồâ€. Thế nhÆ°ng, khi được tÆ°á»ng diện tất cả má»i ngÆ°á»i, tôi má»›i nháºn ra rằng, há» là những ngÆ°á»i bạn dẫu chÆ°a thân, nhÆ°ng chúng tôi đã từng đụng mặt nhau từ những năm há»c lá»›p 4, trong các kỳ thi há»c sinh giá»i. Và vì thế, tôi có Ä‘iá»u gì đó hÆ¡i cao ngạo, khinh thÆ°á»ng, bởi trong số há» thì bảng thà nh tÃch của tôi cÅ©ng được kể là “đáng nểâ€. Từ thái Ä‘á»™ coi thÆ°á»ng bạn há»c, tôi chuyá»n dần sang coi thÆ°á»ng các môn há»c vá»›i suy nghÄ©: chỉ cần há»c tà ng tà ng thì cÅ©ng đủ để bằng há» rồi. Ngà y mà thầy giáo chủ nhiệm xÆ°á»›ng Ä‘iểm tổng kết, tôi chỉ đạt 6,4 trung bình các môn. Tôi không tin và o tai mình và trong suốt má»™t tuần liá»n, cứ có thá»i gian rá»—i là tôi hì hục, hết cá»™ng rồi lại chia vá»›i hy vá»ng thầy có chá»— nà o đó sai sót, nhÆ°ng ruốt cuá»™c thì chẳng có má»™t sai sót nà o thá»a mãn mong đợi của mình. NhÆ° thế cÅ©ng có nghÄ©a là tôi phải chấp nháºn má»™t thá»±c tế, những cuá»™c thi mà tôi đã từng trải qua chÆ°a phải là tất cả để đánh giá chất lượng thá»±c sá»± của mình và của má»i ngÆ°á»i và cÅ©ng có nghÄ©a là tôi đã bị má»i ngÆ°á»i bá» xa má»™t khoảng cách mà không hay biết. Dẫu việc phải nhìn lại mình trong tình huống nhÆ° thế rất Ä‘au nhÆ°ng đó là con Ä‘Æ°á»ng duy nhất đúng mà tôi có thể và phải là m trong thá»i Ä‘iểm bấy giá». Sau lần đó, tôi chuyên chăm hÆ¡n trong việc há»c hà nh, tôi đã dần tìm lại được sá»± tháºt dù sá»± tháºt đó ở ngay trong con ngÆ°á»i mình mà lâu nay tôi đã bắt nó phải ngủ quên chỉ vì thói kiêu ngạo, tá»± mãn. Thế nhÆ°ng dÆ°á»ng nhÆ° bà i há»c phải luôn tá»± nhìn lại mình không phải là việc dá»… dà ng, Ãt nhất là vá»›i tôi. Äó là câu chuyện thứ ba mà má»—i khi nhá»› đến, tôi lại thấy lòng mình nhói lên nhÆ° má»™t tiếng sét. Có thể nói, so vá»›i bạn bè cùng lá»›p cÅ©ng nhÆ° vá»›i tất cả các sÄ© tá» cầm bút đến chá»i vá»›i giảng Ä‘Æ°á»ng, việc và o đại há»c của tôi tÆ°Æ¡ng đối nhà n nhã. Tôi bÆ°á»›c từ má»™t há»c sinh phổ thông lên là m má»™t sinh viên đại há»c vá»›i số Ä‘iểm không quá cao, nhÆ°ng cÅ©ng là kết quả mà nhiá»u ngÆ°á»i ngưỡng má»™, nhất là vá»›i những ngà nh khoa há»c xã há»™i. Và có lẽ vì tôi đã may mắn chá»n đúng trÆ°á»ng, đúng ngà nh nên tôi không gặp mấy khó khăn khi đối diện vá»›i những chuyên Ä‘á» khó nuốt, các há»c phần trôi qua khá nhẹ nhà ng. Tháºm chà tôi còn già nh được những danh hiệu khá đáng nể khi trong 4 năm ngồi trên ghế giảng Ä‘Æ°á»ng thì đã có ba năm tôi tham gia và o việc nghiên cứu khoa há»c cấp khoa, cấp trÆ°á»ng, kể cả cấp thà nh phố.. Và đã rất nhiá»u lần tôi còn muốn những năm tháng giảng Ä‘Æ°á»ng trôi qua tháºt nhanh để tôi được chuyên tâm là m công việc mà mình yêu thÃch, đó là trở thà nh má»™t nhà khoa há»c. Duy chỉ có má»™t vấn Ä‘á» không đáng gá»i là trở ngại, đó chÃnh là yêu cầu của nhà trÆ°á»ng, buá»™c má»—i sinh viên phải có chứng chỉ tin há»c căn bản má»›i được tham gia thi tốt nghiệp. Trong khi các anh em khác đã lo “chuyện vặt†ấy từ năm nhất thì vá»›i tôi, việc đó là m lúc nà o mà chẳng được. Phải nói rằng, vì tôi quá tá»± tin và o khả năng của chÃnh mình nên má»›i lần lừa mãi cho tá»›i trÆ°á»›c ngà y thi tốt nghiệp má»›i đóng tiá»n để dá»± thi chứng chỉ tin há»c. Trá»› trêu thay, vá»›i má»™t Ä‘á» thi không quá khó, nếu không muốn nói là rất dá»…, váºy mà tôi cứ loay hoay đến vã cả mồ hôi, nhÆ°ng kết quả cuối cùng vẫn thiếu má»™t Ä‘iểm. Má»™t Ä‘iểm thôi, tôi nhá»› lại ngà y tôi thi và o đại há»c, nghe ngÆ°á»i nà y ngÆ°á»i khác tiếc nuối vì há» thiếu má»™t Ä‘iểm mà phải nÆ¡m ná»›p trong lo sợ suốt hà ng năm trá»i để chá» kỳ thi năm sau, tôi đã chẳng mấy quan tâm, có khi còn cho đó là chuyện vặt vãnh. Váºy mà khi hoà n cảnh đó xảy ra vá»›i mình, tôi đã hoà n toà n suy sụp. Tất cả má»i ảo vá»ng vá» má»™t nhà khoa há»c, má»™t nhà nghiên cứu bá»—ng chốc tan thà nh mây khói. Cảm giác mình đã mất tất cả luôn luôn ám ảnh tâm trà tôi, mất sá»± nghiệp, hoà i bão sụp đổ, mất niá»m tin nÆ¡i gia đình và má»i ngÆ°á»i…và sá»± thá»±c sau chuyện đó, gia đình và má»i ngÆ°á»i cÅ©ng đã nhìn tôi bằng conn mắt khác. Tháºm chà có ngÆ°á»i vốn từ trÆ°á»›c đến nay đặt rất nhiá»u niá»m tin và o tôi đã phải chán chÆ°á»ng mà thốt lên “ ba voi không được Ä‘á»i nÆ°á»›c xáoâ€. Những ngà y tháng dằn vặt, những đêm thức trắng kéo dà i luôn dồn nén ná»—i thất vá»ng của tôi. Tôi đã chẳng còn dám gặp mặt bạn bè, không liên lạc vá»›i ngÆ°á»i thân gia đình, Nhất là khi có ai đó Ä‘á» cáºp đến chuyện công việc thì cà ng tệ hại hÆ¡n. Những lúc nhÆ° váºy tôi Æ°á»›c gì có má»™t cái lá»— dÆ°á»›i đất để chui xuống tháºt nhanh. ChÃnh những ngà y tháng ấy, má»™t lần nữa tôi phải nghiêm túc nhìn lại mình. Quả tháºt, nếu trong má»™t lúc nà o đó, cái lá»—i mà tôi gặp phải chẳng có gì đáng nói, nó chẳng qua chỉ là má»™t chút sÆ¡ sẩy bình thÆ°á»ng. NhÆ°ng nếu đặt nó và o trong toà n bá»™ hà nh trình suy nghÄ© và là m việc, há»c táºp của tôi, nó lại là má»™t vấn Ä‘á» nghiêm trá»ng – tôi quá tin ở chÃnh mình, tôi quá tá»± Ä‘á» cao mình hÆ¡n những gì mình đã có. Má»™t chuá»—i những ná»—i thất vá»ng đáng nhá»›, dù rằng giỠđây tất cả đã là quá khứ, tôi không dám nói rằng, từ nay, tôi sẽ không bao giá» gặp sÆ¡ sẩy, không bao giá» thất bại nữa nhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u chắc chắn rằng, tôi đã ý thức rõ hÆ¡n vá» chÃnh mình. Ghi dấu trên những lần thất bại ấy và cả những trá»—i dáºy sau đó, tôi gần nhÆ° chỉ nghÄ© rằng, tất cả do mình đã thá»±c sá»± cố gắng, đó là sức của riêng mình. Và vô tình sau má»—i lần trá»—i dáºy, tÃnh tá»± cao lại bồi tụ trong đầu óc tôi thêm má»™t dà y và nặng. NhÆ°ng giỠđây nghÄ© lại, giá nhÆ° không có những lần vấp ngã bi thÆ°Æ¡ng ấy, chẳng biết tôi sẽ tiến tá»›i đâu và nếu trên má»™t đỉnh cao nà o đó, tình tá»± mãn ấy đánh gục tôi, liệu tôi có đứng dáºy nổi không. Äứng trÆ°á»›c những trang tối của cuá»™c Ä‘á»i, tôi má»›i nháºn ra rằng, thá»±c sá»± Chúa đã rất thÆ°Æ¡ng yêu tôi. Ngà i đã dùng những ngá»n roi rất nhỠđể sá»a dạy tôi, cho tôi biết thế nà o là khả năng, trà tuệ, thế nà o là con ngÆ°á»i yếu Ä‘uối của mình. Ngà i dạy cho tôi biết rằng, má»i khả năng dù có lá»—i lạc, đáng nể đến mức nà o thì Ä‘á»u bởi Chúa thÆ°Æ¡ng ban, tôi má»›i có được. Khi tôi không khiêm tốn đón nháºn thì Ngà i sẽ cất Ä‘i. Äây má»›i thá»±c sá»± là hồng ân lá»›n nhất, hồng ân được chảy ra từ những trái đắng cuá»™c Ä‘á»i.
Vô ThÆ°á»ng
|