GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Năm 2024
T2T3T4T5T6T7CN
    1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31    
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 28
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 028
 Lượt tr.cập 055945526
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 13.05.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - suy niệm:CÆ  HỘI ĐỂ LÀM NHÂN CHỨNG(CN 33TN – Lc

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Suy niệm & chia sẻ theo mùa phụng vụ
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Suy niệm & chia sẻ theo mùa phụng vụ 
Người đăng Thông điệp
pet_tran
Quản lý
Quản lý


 

Ngày tham gia: 08/09/2007
Bài gửi: 66
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 6 lần trong 6 bài viết

Bài gửigửi: 18.11.2007    Tiêu đề: suy niệm:CÆ  HỘI ĐỂ LÀM NHÂN CHỨNG(CN 33TN – Lc Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

CƠ HỘI ĐỂ LÀM NHÂN CHỨNG






“Có kiên trì, anh em mới giữ được mạng sống mình”. (Lc 21, 19)

Từ xác quyết này của Chúa Giêsu, tôi nhớ lại lời thánh Phaolô nói với cộng đoàn Galát bằng một diễn giải hiện thực cuộc sống hơn:

“Ai theo tính xác thịt mà gieo điều xấu, thì sẽ gặt được hậu quả của tính xác thịt là sự hư nát. Còn ai theo Thần Khí mà gieo điều tốt, thì sẽ gặt đựơc kết quả của Thần Khí là sự sống đời đời. Khi làm điều thiện, chúng ta đừng nản chí, vì đến mùa chúng ta sẽ được gặt, nếu không sờn lòng. Vậy bao lâu còn thời giờ, chúng ta hãy làm điều thiện cho mọi người, nhât là cho những anh em trong cùng đại gia đình đức tin.” (Gl 6, 8-10)

Lời giáo huấn này đã khích lệ, đã nâng nhấc tôi lên, khi trong tuần qua, tôi gặp một tình huống khá cay nghiệt. Và rồi tôi đã vượt thắng nó nhờ vào những sức mạnh của Thần Khí Chúa mà tôi sẽ chia sẻ thêm vào phần sau bài viết này.

Số là sau khi tôi đến thăm, trao đổi, lắng nghe anh em cùng bị chứng liệt tủy sống hành hạ trong Mái Ấm Phan Sinh và rồi chúng tôi cùng nhau đi đến một cuộc giao lưu sinh họat hàng tuần vào mỗi sáng Chủ Nhật để chia sẻ buồn vui trong cuộc sống khép kín, cũng như cùng nhau tìm hiểu và suy niệm Lời Chúa, tôi vui mừng ra về vì anh em đã rất hồ hởi khi tôi đã tạo ra một bầu khí sinh động ngay trong ngày đầu tiên gặp gỡ này.

Trên đường trở về nhà, tôi sơ ý va quẹt vào tay lái chiếc xe đạp khi tôi vượt mặt chiếc xe này. Lý do xẩy ra sự cố đáng tiếc là do tôi chưa kinh nghiệm điều khiển xe trên đường và là vì tôi sợ xe sau đang cố chạy lấn tới. Do đó tôi đã bị tai nạn khá đau đớn. Xe máy ba bánh của tôi lăn kềnh ra. Đầu và thân thể gầy nhom của tôi đập xuống đất. Tôi hoảng sợ vì thời gian xẩy ra quá nhanh. Tôi hốt hoảng ôm vội chỗ đau nơi đỉnh đầu phia sau và liền đó là máu rỉ ra. Tôi choáng váng. Chân và tay thì trầy xước đỏ heỏn. Tôi ê ẩm toàn thân do va đập xuống nền đường khá mạnh. Tôi cố ngồi dậy vì chưa ai tới giúp ngay lúc đó. Sau vài phút, có hai người đèo nhau dừng lại. Họ dựng xe của tôi lên và nhấc thân tôi lê vào lề đường. Vừa giúp nạn nhân, một người trong họ lên tiếng:

- Ê! Cán bộ! Mày ngồi đó, nhìn mà được à! Mày không biết tra tay mà giúp họ sao! Đồ bất nhân!”

Nói xong, hai người lái xe phóng đi như không muốn chứng kiến một điều làm họ đau lòng bằng sự bộc trực thẳng thắn với lời nói quá đau xót trên.

Khi bình tĩnh lại được, tôi nhìn sang người phụ nữ lái xe đạp đang âm ỉ rên đau, vì chân của chị bầm tím. Đứa bé cùng đi với chị đã được người cứu nạn kia vực dậy. Cháu không hề hấn gì. Tôi mừng và tạ ơn Chúa đã gìn giữ cháu an lành. Còn người phụ nữ vẫn chưa thể đứng lên được do vết thương còn tê tái đau buốt. Rất may cho tôi là khoảng mười phút sau đó, một thanh niên ở gần nhà tôi, tình cờ đi ngang và đã dừng xe lại, tiếp cứu cho tôi tận tình hơn. Anh ta chạy đi mua chai dầu nóng xoa bóp để làm dịu lại vết bầm tim nơi chân của người phụ nữ bị nạn. Còn tôi, tôi ngỏ lời xin lỗi cùng xin tha thứ vì sự sơ sẩy của mình. Sau cùng chị ta cũng thông cảm hoàn cảnh lo âu và tật nguyền của tôi và chị đã khập khễnh cố đạp xe đi tiếp.

Riêng tôi, chàng thanh niên tốt bụng dìu tôi vào sâu trong lề đường và ngồi chờ nơi ghế đá sát với anh cán bộ mà người đàn ông cứu giúp đã quở trách lớn tiếng. Đến lúc này tôi mới thấu hiểu lời đay nghiến trên kia, vì nơi tôi ngồi là văn phòng công an phường. Tôi cảm thấy cay xè nơi tim óc vì người ngồi bên tôi là một nhân viên công an, người phục vụ nhân dân!!! Người đầy tớ mẫn cán của nhân dân!!!

Sau vụ tai nạn một mình chịu đựng và khi trở về ngồi trong nhà, tôi mới bàng hòang về những suy tư ngổn ngang trong lòng mình... Tôi chột dạ lo sợ vì tai nạn trên đường khó có thể lường được và có thể một ngày nào đó, nó sẽ cướp đi sinh mạng của mình... Rồi tôi có cảm tưởng những người chứng kiến tai nạn như bị cô lập khi sự việc xẩy ra ngay trước văn phòng ban công an phường. Họ không muốn dừng xe lại, không muốn nhúng tay vào vì sợ liên lụy đến pháp lý. Còn anh công an kia, vì cớ gì lại không giúp người bị nạn? Anh sợ phải trực tiếp dính líu vào kiện tụng hòa giải hay chăng?

Những dằn vặt này cứ như giầy vò tôi. Chúng đay nghiến khiến tôi bâng khuâng và chất vấn tôi, bởi một xã hội thiếu tình người đến thế hay sao? Một hệ thống giáo dục thiếu nền tảng đạo đức cơ bản là đòi hỏi dấn thân và cần thiết phải tra tay vào việc thiện để giúp đỡ người bị nạn, lại là như thế này sao? Tôi như vừa mất máu đau xót và vừa như tê tái bất mãn cho một cơ chế thiếu tình thương yêu người lân cận đến bẽ bàng thế sao?

Chưa hết, khi một vài người thân biết tôi đi đứng như thế đã thêm vào nỗi buồn đang làm tôi mênh mang hoang vắng, bằng những lời lẽ đại loại như “hãy tự cứu mình đi trước khi trời cứu!”, “mệt lắm!”, “oải lắm!”, nghĩa là họ muốn tôi từ bỏ những hoang tưởng về việc ra đi làm chứng nhân cho Chúa mà hãy ở nhà an phận, mà thụ hưởng cho sướng cái thân tàn ma dại.

Qua những ngổn ngang giầy vò mà tôi cảm nhận được sau tai nạn, tôi mới hiểu rõ hơn tâm tình của Đức Giêsu khi Người nói đến những diễn biến sẽ xẩy ra bằng một cuộc bách hại vào thời của Người cho những ai đi theo Người, nhưng lại âm vang sâu thẳm đến vô cùng tận trong sự biến chuyển theo thời gian và không gian của thời hiện tại. Đó là:

“Người ta sẽ tra tay bắt và ngược đãi anh em, nộp cho các hội đường và nhà tù, và điệu đến trước mặt vua chúa quan quyền vì danh Thầy.” (Lc 21, 12)

Sự trì kéo do sợ hãi cho bản thân, do đời sống xã hội yếu kém trong nền tảng đạo đức chưa thể nào ghìm tôi lại đựơc, chưa nhốt tôi vào trong thói đời tù tội vị kỷ, chỉ nghĩ đến mình được, vì tôi cảm nghiệm sự thôi thúc trong tôi vì Đức Giêsu nói rằng những bắt bớ và ngược đãi kia chính là những “cơ hội để tôi làm chứng nhân cho Người”; những lo âu, buồn chán và giao động đó chính là những thử thách rèn kuyện sự kiên trì trong đức tin, đức cậy và đức mến, vì “có kiên trì anh em mới giữ được mạng sống mình”.

Qua suy niệm và cầu nguyện với kinh Thần Vụ mỗi ngày mà tôi đã thẩm thấu lời yêu thương của Chúa Giêsu khi Người nói:

“Chính Thầy sẽ cho anh em ăn nói thật khôn ngoan, khiến tất cả địch thù của anh em không tài nào chống chọi hay cãi lại được.” (Lc 21, 15)

Thần Khí Lời Chúa qua cầu nguyện đã nâng tôi lên khỏi sức ỳ của những giao động sau tai nạn như chống, cãi lại việc làm thiện ích của tôi và tôi còn hân hoan khi nhớ lại lời cầu nguyện hiến tế của Chúa Giêsu được ghi chép trong Tin Mừng Gioan và Người đã cầu nguyện cho tôi như sau:

“Con đã truyền lại cho họ lời của Cha,
và thế gian đã ghét họ,
vì họ không thuộc về thế gian.
Con không xin Cha cất họ khỏi thế gian,
nhưng xin Cha gìn giữ họ khỏi ác thần.” (Ga 17, 14-15)

Ngoài ra, tôi còn nhận được sức mạnh cao vời nhờ vào Thần Khí Thánh Thể Chúa để rồi tiếp tục cuộc hành trình đầy chông gai của mình. Tôi nhớ lời giáo huấn rất thâm sâu của ĐTC Bênêđictô XVI. Ngài viết trong Tông Huấn Bí Tích Tình Yêu (Sacramentum Caritatis) như sau:

“Trong Thánh Thể, Chúa Giêsu làm cho chúng ta trở thành những chứng nhân cho lòng thương xót của Thiên Chúa đối với mỗi người anh chị của chúng ta. Như thế, từ mầu nhiệm Thánh Thể sinh ra việc phục vụ trong đức ái đối với tha nhân. “Tình yêu đó hệ tại ở điều này là, trong Thiên Chúa và cùng với Thiên Chúa, tôi yêu người thân cận, cả khi tôi không thích hoặc chưa biết người đó. Điều này chỉ có thể thực hiện được từ cuộc gặp gỡ thâm sâu với Thiên Chúa, một cuộc gặp gỡ trở thành hiệp thông ý chí, đến độ vào trong tình cảm. Bấy giờ tôi học cách nhìn người khác, không phải chỉ bằng con mắt và tình cảm của riêng tôi, nhưng từ nhãn giới của Đức Giêsu Kitô”. (Số 88)


Lạy Cha yêu thương,
Con cám on Cha đã gìn giữ chúng con, qua lời cầu của Chúa Giêsu, Con Cha.
Con tạ ơn Cha về Thần Khí mà Cha đã ban cho chúng con qua Lời và Mình Máu Thánh Con Chí Ái Cha để chúng con vượt qua muôn vàn khó khăn trong cuộc đời làm chứng nhân cho Cha.

Xin các Thánh Tử Đạo Việt Nam cầu bầu cho chúng con, những người con cùng dòng máu với các Ngài, luôn sẵn sàng biết yêu thương phục vụ tha nhân vì Chúa Giêsu đã là mẫu gương cho chúng con kiên trì để được sống với Cha luôn mãi. Amen.

Phêrô Vũ văn Quí CVK64
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Suy niệm & chia sẻ theo mùa phụng vụ


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net