GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Năm 2024
T2T3T4T5T6T7CN
    1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31    
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 31
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 031
 Lượt tr.cập 055933899
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 13.05.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Người mục tá»­ lạ kỳ

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Suy niệm & chia sẻ theo mùa phụng vụ
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Suy niệm & chia sẻ theo mùa phụng vụ 
Người đăng Thông điệp
pet_tran
Quản lý
Quản lý


 

Ngày tham gia: 08/09/2007
Bài gửi: 66
Số lần cám ơn: 0
Được cám ơn 6 lần trong 6 bài viết

Bài gửigửi: 12.04.2008    Tiêu đề: Người mục tá»­ lạ kỳ Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Câu chuyện kể rằng: Có một người chăn chiên nọ, ông có một đàn chiên rất lớn nhưng ông không thuê ai chăn giúp cả mà chính ông chăn chúng. Mỗi sáng, ông dẫn chúng đi ra cánh đồng cỏ và chiều chiều ông lại dẫn chúng về chuồng. Hàng rào khu chuồng của ông có một lỗ hổng rất lớn. Người hàng xóm hỏi ông tại sao không bít cái lỗ hổng đó lại. Ông chỉ mỉm cười mà không trả lời vì sao ông để thế. Một ngày nọ, có một chú chiên ngó qua lỗ hổng ấy và nghĩ đến sự tự do bên ngoài tha hồ vui đùa, chạy nhảy. Nó liền chui qua lỗ hổng đó và tiến về cánh rừng. Nó đâu biết rằng nguy hiểm đang rình rập nó. Bỗng nó nghe tiếng động sau lưng. Quay lại thì hỡi ôi một con sói đang lao về phía nó. Nó ra sức chạy, đâm cả vào bụi gai và cố hết sức chạy để thoát mạng. Cả mình mẩy đầy những vết rách và máu đang rỉ ra đau đớn.Thấy một cái hang và nó đã kịp chạy vào để thoát khỏi sự đuổi bắt của sói. Chưa kịp hoàn hồn, nó thấy bóng ai thấp thoáng ngoài cửa hang và càng run sợ hơn nữa vì nghĩ rằng con sói đã đánh hơi thấy mình và chẳng mấy chốc nữa thì mình sẽ trở thành miếng mồi ngon trong miệng con sói kia. Nghĩ đến đây, nó rùng mình sởn ốc. Sợ thì có sợ nhưng nó vẫn cố gắng rướn mình ra để nhìn và nghe ngóng. Ô kìa! nó hết sức ngạc nhiên khi thấy người chủ đã đưa nó về chuồng chiều nay. Người chăn chiên đã mở rộng vòng tay đón lấy nó, vác nó trên vai, đem về chuồng và băng bó vết thương cho nó mà không tỏ một thái độ giận dữ nào. Ông hàng xóm biết chuyện hỏi:
- Tại sao ông không bịt cái lỗ ấy vào? Người chăn chiên trả lời:
- Vì tôi muốn chiên của tôi gắn bó với tôi không phải một cách miễn cưỡng và đó là cách chiên tôi hiểu được tôi yêu chúng.
Bẵng đi một thời gian, một buổi chiều tàn, ông chăn chiên ấy lại xuất hiện trước cửa nhà tôi và bảo:
- Anh qua chung vui với tôi vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.
- Nó lại bỏ đi như lần trước à? Người hàng xóm hỏi.
- Không phải thế. Sáng nay khi tôi đưa chúng đi ăn trên sườn đồi sát cánh đồng hoang có lẽ vì sườn đồi rộng và đốc quá nên con chiên bé bỏng của tôi có lẽ bị trượt xuống bên dưới và cứ thế mà đi lạc xa đàn của mình mà không biết đường về. Khi tôi tìm thấy nó. Nó đang thật sợ hãi và khốn khổ.
- Anh bỏ cả đàn trên cánh đồng hoang mà đi tìm một con chiên lạc ư? Mà cũng thật lạ là nhiều chiên như thế mà lạc có một con mà anh cũng biết sao?
- Anh không biết đấy thôi chứ sáng nào trước khi dẫn chúng đi ăn, tôi cũng gọi tên từng con một. Vì thế, chẳng có con nào ở ngoài sự chăm sóc của tôi. Khi dẫn chúng ra cánh đồng cũng vậy. Tôi vẫn thường để mắt tới chúng. Con nào hôm nay no, con nào hôm nay ốm tôi đều biết.
Thế rồi trong bữa ăn chung vui ấy, ông đã kể tôi nghe biết bao chuyện vui buồn của người chăn chiên. Tuy tôi không có kinh nghiệm ấy nhưng tôi cũng được vui lây bởi người chăn chiên kỳ lạ này. Mà đàn chiên cũng không phụ lòng tốt của ông chủ nó. Con nào cũng sở hữu một bộ lông dài và óng mượt. Những con cái thì mọng sữa. Tôi cũng thấy có nhiều người đến hỏi mua chiên cũng như những bộ lông hay là sữa gì đó. Nhưng ông không bán. Hầu như không phải ông nuôi chiên để làm kinh tế như những người khác. Tôi cũng rất ngạc nhiên về điều này. Tôi hỏi, ông trả lời:
- Tôi làm thế để chúng được sống và sống dồi dào.
Tôi chẳng hiểu rõ câu nói ấy nhưng ngại không muốn hỏi thêm vì thấy mình cũng hơi tò mò.
Một buổi sáng mùa thu, công việc đồng áng cũng ít bận rộn nên tôi cùng đi với người chăn chiên ấy ra cánh đồng. Trước khi đi, tôi chứng kiến cảnh ông ấy kiểm chiên. Đúng là chẳng giống ai. Ông gọi tên từng con chiên. Từng con bước ra cửa với cái xoa đầu thật âu yếm của ông. Có những con đáp lại bằng cách hôn lại bàn tay ông hay ngả đầu vào bàn tay ông nhưng cũng có những con chẳng tỏ thái độ gì đăc biệt, còn có những con thì không muốn cho ông sờ vào đầu chúng. Chúng ngúng nguẩy vùng vằng đi ra. Ra đến cánh đồng cũng chẳng đơn giản. Chiên thì đông, cánh đồng thì rộng, một mình ông với cái gậy trong tay hết chạy đầu này lại đến đầu kia, mắt thì không nhừng trông chừng sói dữ đến tha chiên đi. Đâu chỉ có thế, có những con chiên thật chẳng hiểu ý ông chủ mình tí nào. Chúng ăn no rồi thì lấy chân giày đạp phần cỏ còn lại khiến những con khác ăn đến không còn ngon lành nữa, xuống suối thì uống xong lấy chân quấy lên làm nước đục ngầu. Những con béo mập cũng dễ sinh chứng lấy sừng của mình mà thúc vào sườn những con ốm yếu làm cho chúng sợ hãi và hay đi xa đàn và dẫn đến là lạc mà không đủ sức quay về đàn. Khi chứng kiến những cảnh ấy, tôi cũng rất ngạc nhiên về cách hành xử của ông chủ đàn chiên. Ông xử lý rất khéo. Với con bị mất, ông đi tìm; con nào đi lạc ông sẽ đưa về; con nào bị thương, ông băng bó; con nào bệnh tật, ông làm cho mạnh khỏe; con nào béo mập và mạnh khỏe thì ông canh chừng.
Đời tôi cũng bước vào tuổi cao niên nhưng tôi chưa gặp người chăn chiên nào như thế cả. Có lẽ ông là người chăn chiên lạ kỳ nhất mà tôi gặp trên đời. Cái lạ kỳ không phải là lập dị nhưng lạ kỳ theo cách hành xử thông thường của con người: Cách sống và làm việc cũng như cách ông đối xử của ông đối với đàn chiên vượt quá những gì chúng ta nghĩ và làm xưa nay. Đối với ông, tất cả vì chiên và cho chiên. Cả mạng sống mình, ông còn chẳng tiếc để bảo vệ chúng thì ông cũng chẳng còn giữ lại gì cho mình.
 


Thiên Chúa yêu thương và coi trọng đàn chiên của Ngài nên Ngài đã không ngừng tìm kiếm con người . Nơi những trang đầu của sách Kinh Thánh, Thiên Chúa đã tìm kiếm Ađam Eva sau khi ông bà phạm tội: “Ngươi ở đâu?”(St 3,9) cho đến những trang cuối cùng chúng ta vẫn thấy Thiên Chúa đi tìm con người chúng ta. Ngài đứng ở ngoài và gõ cửa từng nhà:“Này đây ta đứng trước cửa và gõ. Ai nghe tiếng Ta và mở cửa, thì Ta sẽ vào nhà người ấy, sẽ dùng bữa với người ấy, và người ấy sẽ dùng bữa với Ta”(Kh 3,20) và Thiên Chúa đã hứa với chúng ta: “Đây, chính Ta sẽ chăm sóc chiên của Ta và thân hành kiểm điểm. 12Như mục tử kiểm điểm đàn vật của mình vào ngày nó ở giữa đàn chiên bị tản mác thế nào, thì Ta cũng sẽ kiểm điểm chiên của Ta như vậy. Ta sẽ kéo chúng ra khỏi mọi nơi chúng đã bị tản mác, vào ngày mây đen mù mịt. 13Ta sẽ đem chúng ra khỏi các dân, tập hợp chúng lại từ các nước và đưa chúng vào đất của chúng. Ta sẽ chăn dắt chúng trên các núi Ít-ra-en, trong các thung lũng và tại mọi nơi trong xứ có thể ở được. 14Ta sẽ chăn dắt chúng trong đồng cỏ tốt tươi và chuồng của chúng sẽ ở trên các núi cao Ít-ra-en. Tại đó chúng sẽ nằm nghỉ trong chuồng êm ái, sẽ đi ăn trong đồng cỏ mầu mỡ trên núi non Ít-ra-en. 15Chính Ta sẽ chăn dắt chiên của Ta, chính Ta sẽ cho chúng nằm nghỉ. 23Ta sẽ cho xuất hiện một mục tử để chăn dắt chúng; Chính Ta, Đức Chúa, Ta đã phán. 25Ta sẽ thiết lập với chúng một giao ước bình an, Ta sẽ đuổi thú dữ ra khỏi xứ. Chúng sẽ cư ngụ trong sa mạc an toàn, sẽ nằm ngủ trong rừng. 26Ta sẽ đặt chúng ở các vùng chung quanh ngọn đồi của Ta; Ta sẽ cho mưa xuống đúng mùa, đó là những trận mưa phúc lành. 27Cây cối trên đồng sẽ trổ sinh hoa trái, đất đai sản sinh hoa lợi. Chúng sẽ sống an toàn trên đất của chúng. Bấy giờ, chúng sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa khi Ta bẻ gãy ách sắt đè lên chúng và khi Ta cứu thoát chúng khỏi tay những kẻ hà hiếp chúng. 28Chúng không còn bị chư dân cướp phá cũng không còn bị thú vật trong xứ cắn xé. Chúng sẽ được an cư lạc nghiệp, không bị ai quấy phá. 29Ta sẽ thiết lập cho chúng một khu vườn danh tiếng; chúng sẽ không còn phải chết vì nạn đói kém trong xứ, cũng không còn bị chư dân lăng nhục.” (Ed 34,11-15.23.25-29) Và Ngài đã thực hiện lời hứa ấy khi sai chính Con Một yêu dấu nhập thể làm người để qui tụ và dẫn dắt đàn chiên tới đồng cỏ xanh tươi. Ngài chính là người Mục tử tốt lành, tốt lành đến độ lạ kỳ kia. Ngài đã tìm mọi dịp, mọi cách để đưa chiên về đàn. Ngài đã đón nhận anh mù từ thuở mới sinh và chữa cho anh được sáng mắt trong khi những người láng giềng, các nhà lãnh đạo Do-thái và cả cha mẹ anh cũng từ chối đón nhận anh và hơn nữa còn trục xuất anh. Ngài đã đón nhận một Giakêu vì ông cũng là con cháu của tổ phụ Áp-ra-ham(x.Lc 19,9). Người đã đón nhận “một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành” với tất cả trái tim của một vị mục tử nhân lành đó sao?( x.Lc 7,37). Và còn hơn thế nữa, Người đã đón nhận và đưa cả người phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình cùng với những người tố cáo chị trở về với Thiên Chúa và với cộng đoàn khi nhìn nhận con người thật của mình đó sao? Còn biết bao con chiên đau ốm, Người đã cứu chữa; con chiên lạc mất Người đã tìm về. Trái tim mục tử của Đức Giêsu hằng thao thức cho đến giây phút cuối cùng. Ngài đã làm hết sức có thể nhưng như thế vẫn chưa thỏa. Trước khi chịu khổ hình, Đức Giêsu đã nài xin Chúa Cha tiếp tục chăm sóc và gìn giữ đoàn chiên bé nhỏ ấy: “Lạy Cha chí thánh, xin gìn giữ các môn đệ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con, để họ nên một như chúng ta. 12Khi còn ở với họ, con đã gìn giữ họ trong danh Cha mà Cha đã ban cho con. Con đã canh giữ, và không một ai trong họ phải hư mất, trừ đứa con hư hỏng, để ứng nghiệm lời Kinh Thánh.” (Ga 17,11b-12)
Thiên Chúa yêu chúng ta, Người cũng đã tôn trọng sự tự do của chúng ta., Người để chúng ta tự do lưa chọn Người hay không lựa chọn Người. Vì thế có rất nhiều người tự đi tìm cho mình cánh đồng cỏ xanh tươi theo ý họ nhưng họ đâu biết rằng bao nguy hiểm bao vây mà họ không đủ sức để vượt qua. Có biết bao con chiên đi xa khỏi đàn vì không cảm nhận được tình thương yêu của những người mục tử và cả tình yêu thương giữa những con chiên trong đàn. Ngày hôm nay còn biết bao người như Găng-di, người Cha già của đất nước Ấn độ, bị anh em của Chúa từ chối gia nhập cộng đoàn. Còn biết bao con chiên đau yếu cần chăm sóc nhưng có mấy người Kitô hữu muốn xả thân để đưa họ về hoặc có đưa họ về thì lại để họ trong tình trạng dở sống dở chết vì những luật lệ, những tập tục cổ hũ mà không thấy đâu là cuộc “sống dồi dào”. Một năm có biết bao người tân tòng gia nhập Giáo Hội nhưng trong số ấy được bao nhiêu phần trăm giữ đạo và sống đạo được một năm? Ai là người đồng hành với họ trên một hành trình dài? Ai là người chăm sóc tinh thần cho họ khi mà những kiến thức về đạo và trải nghiệm trong đức tin còn quá non yếu?
Hôm nay cũng là ngày Giáo Hôi cầu nguyện cho ơn thiên triệu Linh Mục tu sĩ. Vì sao ngày nay ơn gọi giảm sút? Vì sao ngày hôm nay có nhiều linh mục và Tu sĩ biến chất? Phải chăng họ đã đánh mất tình yêu thuở ban đầu?(Kh 2,4) Hay vì thời cuộc đã thay đổi mà Giáo Hội vẫn không tiến bộ kịp thời, không canh tân theo thời đại? Câu trả lời nằm sâu trong tâm khảm của những người được tuyển chọn cách đặc biệt ấy và cũng có phần của chúng ta khi chúng ta không biết cầu nguyện hết lòng như Đức Giêsu dạy(x. Lc 10,2). Chúng ta không biết nâng đỡ các ngài trong điều kiện có thể của chúng ta như Giáo lý đã dạy: Người tín hữu có bổn phận cầu nguyện, tôn kính… giúp đỡ các Ngài về tinh thần cũng như vật chất.

Lạy Chúa, Chúa muốn chúng con hạnh phúc, Chúa muốn chăm sóc và đưa chúng con đến với Ba Ngôi là nguồn mọi ơn phúc nhưng chúng con đâu nhận ra tình yêu thương ấy nên còn rất nhiều anh chị em chúng con lìa bỏ Giáo Hội, lìa bỏ cộng đoàn giáo xứ, cắt đứt với mọi nguồn ơn thánh. Chúng con xin Chúa tiếp tục tìm kiếm và lôi kéo những anh chị em đó về với đoàn chiên của Chúa. Bằng cách ban thêm nhiều người người trẻ biết quảng đại dấn thân trong ơn gọi dâng hiến để với con tim của Chúa, họ có thể lôi kéo và tìm kiếm những con chiên chưa thuộc về đàn sớm được đòan tụ. Chúng con cũng nài xin Chúa gia tăng lòng mến nơi các Linh Mục mà Chúa đã chọn để các Ngài trở nên những vị mục tử như lòng Chúa mong ước.
Xin cho chúng con cũng biết góp phần nhỏ bé của mình trong việc đem lại sự hiệp thông giữa các chi thể trong thân thể Chúa bằng chính đời sống kinh nguyện, gương sáng và phục vụ của chúng con. Xin Chúa giúp chúng con thi hành điều Chúa muốn nơi chúng con để Nước Chúa trị đến và Danh Chúa được nhiều người ca tụng.
(nguồn từ tamlinhvaodoi)
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Suy niệm & chia sẻ theo mùa phụng vụ


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net