DIỄN ÄÀN GIÃO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Vì sao ban mai
Người đăng
Thông điệp
Thà nh viên
Ngày tham gia: 01/01/2011 Bài gửi: 41 Số lần cám ơn: 0 Được cám ơn 1 lần trong 1 bài viết
gửi: 01.01.2011 Tiêu đề: Vì sao ban mai
Viết tặng những ngÆ°á»i ở trại phong cùi Di Linh. Tưởng nhá»› công đức của Linh Muc Jean.
Tặng tất cả những ai luôn vững tin trông chá» Chúa đến: Các bạn à ! Nếu ta thấy ta má»›i tin! Äiá»u đó quá dá»… dà ng=> Nếu bạn không thấy mà tin đó má»›i là đức tin thá»±c sá»±. Trong cuá»™c sống cÅ©ng váºy! Có nhiá»u Ä‘iá»u huyá»n nhiệm, kỳ diệu nhÆ°ng nếu bạn vững tin thì má»i việc Ä‘á»u có thể!
-------------------------------------------------------- -
Ngôi nhà xiêu vẹo cứ rùng mình theo từng đợt gió thổi biển thổi liên hồi. Äêm đó biển Ä‘á»™ng rất dữ dá»™i!
CÅ©ng trong cái đêm bão bùng đó, đêm định mệnh đó má»™t đứa bé gái cất tiếng khóc chà o Ä‘á»i, đó quả là món quà kỳ diệu mà tạo hoá dà nh cho đôi vợ chồng trẻ. Những Ä‘au Ä‘á»›n kinh ngÆ°á»i của ngÆ°á»i mẹ đã được xoa dịu bởi tiếng khóc của đứa bé, những gian khổ, lo lắng của ngÆ°á»i cha được Ä‘á»n đáp bởi nụ cÆ°á»i hạnh phúc của ngÆ°á»i vợ và đứa trẻ Ä‘ang dẫy đạp trên tay chà ng. Giây phút đó niá»m hạnh phúc lá»›n lao hiện rõ trên khuôn mặt đôi vợ chồng trẻ, dẫu cho gió mÆ°a, bão bùng Ä‘ang gà o thét ngoà i kia, bởi vì từ đây há» có được viên ngá»c quý giá nhất trên Ä‘á»i.
Những khi sóng gió dữ dá»™i là lúc ngÆ°á»i ta dá»… cảm nghiệm hạnh phúc nhất. Niá»m hạnh phúc còn Ä‘áºu lại nÆ¡i con tim rạo rá»±c của ngÆ°á»i bố, trong nụ cÆ°á»i, tâm hồn đầy yêu thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i mẹ trong lúc cÆ¡n bão dữ dá»™i nhất.
Bình minh lên, khi cÆ¡n bão đã qua biển nhÆ° xanh hÆ¡n, má»™t mà u xanh yên bình, cái khung cảnh đó đẹp đến mê hồn. CÅ©ng chÃnh nhá» cái đẹp nà y mà hai ngÆ°á»i đã gặp nhau, chà ng trai thầm cảm Æ¡n trá»i đất đã cho mình má»™t cuá»™c sống tháºt đẹp, tháºt yên bình và đầy tình yêu thể hiện nÆ¡i tổ ấm của chà ng.
Äang miên man suy nghÄ©, chà ng chợt có linh cảm có chuyện sắp xảy ra, có tiếng rên khe khẽ, Ä‘au Ä‘á»›n nÆ¡i mái nhà tranh phát ra, chà ng vá»™i chạy và o…
Chà ng chết lặng, ngÆ°á»i vợ yêu dấu của anh Ä‘ang quằn quại trong ná»—i Ä‘au Ä‘á»›n vì bị nhiá»…m trùng. NÆ¡i khoé mắt cho thấy sá»± chịu Ä‘á»±ng, kìm nén cÆ¡n Ä‘au nhìn đứa con Ä‘ang bú má»›m, đôi mắt đầy lo lắng và đầy yêu thÆ°Æ¡ng của ngÆ°á»i chồng:
Hãy mang em ra ngoà i một lúc! Em muốn nhìn mà u xanh yên bình của biển!
Lẵng lặng ngÆ°á»i chồng đã biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra vì bà n tay chà ng nắm Ä‘ang lạnh dần!
Dìu ngÆ°á»i vợ ra vá»›i biển… biển hôm đó sao chan hoà đến váºy, yên bình đến váºy, xa xa gia đình hải âu Ä‘ang tung cánh bay lượn vui đùa, yên bình thay!
NgÆ°á»i vợ chợt mỉm cÆ°á»i nhìn đứa bé Ä‘á» há»n trên tay, rồi nhìn lại ngÆ°á»i chồng yêu quý của mình, tình yêu của hai ngÆ°á»i tháºt nhẹ nhà ng, sâu Ä‘áºm, êm Ä‘á»m nhÆ° tá»±a nhÆ° lòng đại dÆ°Æ¡ng!
Hai hà ng nÆ°á»›c mắt chá»±c trà o và ngÆ°á»i nà ng lạnh dần, lạnh dần….
Niá»m hạnh phúc và ná»—i Ä‘au Ä‘an xen là m ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tê tái… ông cứ thẫn thá», má»™t tay bế con, má»™t tay nắm lấy tay vợ đứng chết lặng nhÆ° má»™t bức tượng!
Từ sau đám tang, ngÆ°á»i ta không thấy chà ng trai vẫn thÆ°á»ng căng buồm ra khÆ¡i và cảnh đôi vợ chồng trẻ cùng ngắm hoà ng hôn lúc chiá»u tà , và bình minh má»—i sáng sá»›m mai! Má»™t đêm trăng sáng ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lặng lẽ ẳm đứa trẻ ra Ä‘i. Ra Ä‘i nhÆ° má»™t cuá»™c chạy trốn những gì đẹp nhất và những gì Ä‘au Ä‘á»›n nhất!
NgÆ°á»i dân vùng cao nguyên Di Linh ngạc nhiên bởi ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông và má»™t ngÆ°á»i con gái má»›i chuyển đến! NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông khoẻ mạnh, khuôn mặt hình chữ Ä‘iá»n. Bá» ngoà i nhìn khá dữ tợn, nhÆ°ng luôn tốt vá»›i ngÆ°á»i khác và đặc biệt ông có má»™t tình thÆ°Æ¡ng lá»›n lao dà nh cho đứa bé. NÆ¡i mái nhà đơn sÆ¡ luôn hiện diện của sá»± yêu thÆ°Æ¡ng.
Dạo đầu má»›i chuyển đến ngÆ°á»i ta thấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông là m đủ thứ, từ xách vác, cà y thuê, cuốc mÆ°á»›n… để đổi lấy từng giá»t sữa, miếng cÆ¡m cho đứa bé. Khi Ä‘ang là m dở công việc mà nghe ai nói đứa con ốm hay sốt… ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông bá» tất cả, tất tả chạy ngay vá» và là m má»i cách để con khoẻ lại. Khi nà o ông cÅ©ng kể chuyện cho con gái nghe đến mãi táºn khuya, những đêm hè oi bức ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông ngồi quạt đến lúc trá»i gần rạng sáng cho con ngủ, những đêm giá lạnh ông thức trắng, hoặc ngủ ở tÆ° thế ngồi để cho lá»a trong lò sưởi không tắt Ä‘i…Tuy thức khuya nhÆ° váºy, nhÆ°ng sáng sáng nà o ngÆ°á»i ta cÅ©ng thấy ông ra ngắm vì sao ban sáng, ánh mắt hÆ°á»›ng vá» cõi xa xăm và khẽ thở dà i…
Äứa trẻ lá»›n dần trong tình thÆ°Æ¡ng yêu của ba . Cô bé ngà y nà o giỠđã biết nấu ăn, quét dá»n cá»a phụ giúp việc nhà cho ba. NgÆ°á»i trong là ng ai cÅ©ng quý, cÅ©ng yêu con bác là m thuê (ai cÅ©ng gá»i cô nhÆ° váºy) bởi tình thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i phát xuất nÆ¡i cô bé.
Má»™t hôm, ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông không nháºn là m mÆ°á»›n cho há» nữa, cứ thấy sáng sáng ông nhìn vá» ngôi sao mai vá»›i ánh mắt xa xăm! Gá»i con gái lại dặn dò vá»›i ánh mắt yêu thÆ°Æ¡ng, hôn tạm biệt con gái và má»™t mình trèo lên núi cho đến tối mịt má»›i vá». Má»›i đầu ngÆ°á»i ta thắc mắc xem ông ta Ä‘i đâu, nhÆ°ng sau dần há» cÅ©ng lãng quên cái ngôi nhà lụp xụp cuối xóm.
Má»™t hôm bé gái tò mò há»i bố:
- Bố Æ¡i sao ngÆ°á»i ta không gá»i tên con mà chỉ gá»i là “con ngÆ°á»i là m mÆ°á»›nâ€?
- Con yêu, tên con là Plendid con à !
- Thế sao thằng bin, thằng Jo, Thằng Jay có mẹ mà con không có mẹ! Sao sáng sớm nà o ba cũng nhìn lên vì sao kia khẽ thỡ dà i hở ba!?
Câu há»i thÆ¡ ngây là m ngÆ°á»i ba chạnh lòng:
- Con ngoan của ba! Mẹ con Ä‘ang ở nÆ¡i xa! Ở trên ngôi sao đó. Cứ khi nà o có sao mai sáng là có má»™t Ä‘iá»u Æ°á»›c kỳ diệu được thá»±c hiện! NhÆ° con vẫn hằng Æ°á»›c ngà y nà o đó chà ng hoà ng tá» sẽ đến từ những vì sao đó con à !
NgÆ°á»i con gái hôn bố rồi chúc bố lên Ä‘Æ°á»ng bình an!
Hà nh trang lên Ä‘Æ°á»ng của ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông là tình yêu chan chứa dà nh cho ngÆ°á»i con gái và sá»± hiếu thảo, yêu thÆ°Æ¡ng mà đứa bé dà nh ông.
Thá»i gian là m ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông tiá»u tuỵ dần…sức trai tráng ngà y nà o giỠđược thay bằng tấm thân còm cõi, thỉnh thoảng Ä‘au yếu.
Má»™t chiá»u, ông trở vá» vá»›i mảng băng trắng trên tay! Anh mắt không dấu được ná»—i sầu lo, và má»™t ná»—i Ä‘au sâu thẳm, giằng xé trong tâm can. Nhìn con gái ngoan ngoãn Ä‘ang lon ton chạy ra đón bố mà cổ há»ng ông nhÆ° nghẹn cứng:
-Æ sao ba lại khóc!?
-Hức! …con ngoan của ba! Ba khóc vì con của ba ngoan quá! Nà o hôm nay chúng ta sẽ ăn má»™t bữa tháºt thịnh soạn! Hôm nay ba sẽ nấu cho con ăn nghe!?
Äêm đó ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thức trắng nhìn con gái ngủ say lòng ông nghẹn ngà o theo hai dòng lệ rÆ¡i.
Sáng sá»›m, ông nhìn lên vì sao mai khóc má»™t mình cho đến khi ngÆ°á»i con gái từ trong mái tranh Ä‘i ra:
- Con gái yêu của ba! Từ nay có lẽ ba không thể chăm sóc cho con được nữa!
NgÆ°á»i con gái báºt khóc:
- Sao ba lại khóc? sao ba lại nói vá»›i con váºy!
- Vì ba thương con…vì ba thương con lắm con à !
NgÆ°á»i con sà và o lòng ba nhÆ°ng ông ra hiệu không được:
- Ba không con đủ sức nuôi con nữa! Hôm nay ba tìm cho con một mái ấm mới! Nơi đó con sẽ sống sung sướng hơn.
- Không! hức..hức con không cần những thứ đó đâu?
- Con…
-Hức không mà ba!
-Con có thÆ°Æ¡ng ba không!? nếu thÆ°Æ¡ng ba con hãy nghe lá»i ba! Xin con tha thứ cho ba!
-Không con thương ba mà ! …không… con không thể xa ba đâu!?
-Ba xin con hãy nghe lá»i ba!?
Vẽ mặt nghiêm nghị của ba là m cho cô gái hiểu sắp mất mát má»™t Ä‘iá»u gì lá»›n lắm:
- Ba!… nhưng tại sao?…tại sao?
- Con yêu, mai nà y con sẽ hiểu!
Ở nÆ¡i gia đình nà y con sẽ có mẹ, có ba được sống đầy đủ lại còn được há»c hà nh đầy đủ! Con thấy có thÃch không?
- Ba…ba!
- Nghe ba đi con!…
- Ba còn nhiá»u việc phải là m! Nghe ba dặn: “con hãy luôn yêu thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i khác bằng cả tấm lòng, nhÆ°ng ở Ä‘á»i nhiá»u cảnh dối gian lắm nên con phải chú ý dữ mình. Việc quan trá»ng của con sau nà y là con sẽ gặp chà ng hoà ng tỠđến từ vì sao mai, nhÆ°ng con hãy nhá»› đây là việc quan trá»ng ba muốn con ghi nhá»› trong lòng: Hãy chá»n chà ng hoà ng tá» sẽ ôm con khi con khóc. Äừng chá»n Hoà ng tá» hôn con khi con cÆ°á»i! Con nhá»› chứ!
- Dạ.. ba con sẽ ghi nhớ..hức..
- Ba sắp phải đi, nhưng ba sẽ vỠthăm con những khi vì sao ban sáng sáng nhất… Con hãy nhớ ba luôn thương con!
…
Hai bố con lặng lẽ đến má»™t gia đình có hai vợ chồng không có con. NgÆ°á»i cha gá»i con gái cho hai ngÆ°á»i, trao đổi qua loa và câu.
TrÆ°á»›c khi ra Ä‘i ngÆ°á»i cha ấu yếm nhìn con lần nữa rồi vá»™i vã ra Ä‘i …
Hai bố con chia tay má»™t cách tức tưởi, Ä‘au Ä‘á»›n. NgÆ°á»i cha đã khóc rất nhiá»u, còn trong ánh mắt bé gái có má»™t ná»—i hốt hoảng, kinh sợ, Ä‘au buồn khi bóng dáng thân yêu ngÆ°á»i cha già khuất dần sau những hà ng cây xanh. Tất cả trong cô bé chết lặng…cùng những tiếng nấc…
Sống trong cuộc sống mới, sung túc hơn đầy đủ hơn, và hai vợ chồng cũng yêu thương cô bé hết mực.
Nghe lá»i ba Plendid sống hiếu thảo vá»›i bố, mẹ nuôi. Cô bé luôn là niá»m tá»± hà o của ông bà Kend. NhÆ°ng đâu ai biết trong tâm hồn Plendid đã có má»™t khoảng trống rất lá»›n. Má»™t ná»—i Ä‘au không gì bù đắp được.
Ông bà Kend đâu biết những đêm cô bé thức trắng, khóc thầm thổn thức má»—i khi nhìn và o ngôi sao Bắc đẩu. Và sáng nà o cô cÅ©ng dáºy tháºt sá»›m, chạy ra chân đồi dõi ánh mắt tìm kiếm, chá» mong ba của cô sẽ trở vá». Cô luôn tin ba cô sẽ trở vá», dù trá»i có mÆ°a dầm dá» cô gái vẫn lặng thầm chá» bóng giáng thân thÆ°Æ¡ng đó, ánh mắt tha thiết tin tưởng vẫn ngóng chá» ba sẽ trở vá» .
Năm tháng trôi Ä‘i cô đã thà nh má»™t thiếu nữ xinh đẹp, đôi mắt u buồn vẫn hÆ°á»›ng vá» phÃa chân trá»i ấy…chân trá»i luôn có má»™t vì sao sáng là m ấm lòng cô. NhÆ°ng bóng dáng ngÆ°á»i cha thân yêu vẫn khuất lần theo những là n sÆ°Æ¡ng sá»›m ban mai. Nhiá»u lần cô báºt khóc tức tưởi:
- Ba ơi!…sao ba bỠcon?!….
Giảng Ä‘Æ°á»ng đại há»c Y Khoa, những ngà y cuối khoá vắng lặng hÆ¡n má»i khi, trong không gian thênh thang, chỉ còn Jean ở lại cuối cùng hoà n thà nh bản luáºn án tiến sỹ. Năm đó trÆ°á»ng đại há»c y khoa chá»n ra hai ngÆ°á»i có thà nh tÃch xuất sắc nhất là m luáºn án tiến sỹ.
Jean là má»™t sinh viên ngÆ°á»i Việt, gia đình chà ng định cÆ° ở Mỹ mấy năm nay. Gia đình quyá»n quý đó có những ngÆ°á»i rất kiệt xuất trong lÄ©nh vá»±c y Khoa. Ba của Jean là má»™t bác sỹ giải phẫu rất có tiếng ở bệnh viện X, Mẹ của chà ng là quản lý bá»™ pháºn sức khoẻ cá»™ng đồng ở Bang Masachuset. Jean sống trong cuá»™c sống vÆ°Æ¡ng giả, đầy đủ tiện nghi váºt chất. Có đủ tất cả má»i Ä‘iá»u kiện để há»c hà nh. Sá»± thông minh di truyá»n và ná»— lá»±c không biết miệt má»i, Jean luôn là thà nh viên sáng giá nhất trong lá»›p từ sÆ¡ cấp đến Äại há»c, GiỠđây chà ng Ä‘ang hoà n thà nh phần còn lại của bản luáºn án tiến sỹ.
Bao năm phấn đấu giỠđây chà ng trai đã đủ trưởng thà nh, để phục vụ tha nhân. Tâm trạng háo hức vì sắp được chÃnh thức được lên bà n mổ là m Jean không dấu ná»—i niá»m vui sÆ°á»›ng khi ná»™p bản luáºn án.
Cổng trÆ°á»ng đại há»c nằm im lìm thinh lặng má»™t bên bệnh viên Ä‘a khoa. Ãnh nắng ban chiá»u phả những hÆ¡i ấm là m tâm trạng Jean thảnh thÆ¡i hÆ¡n, chà ng cất bÆ°á»›c quay vá» nhà vá»›i má»™t bản nhạc nhấp khẽ trên môi…
Sau bức tÆ°á»ng bệnh viện lấp ló trÆ°á»›c má»™t cái đầu quấn gần kÃn khăn trắng nhìn chằm chằm chà ng thanh niên mặc áo blouse trắng, hai tay chìa ra:
- Sorry! Can you hefp me!…
Jean nháºn ra khuôn ngÆ°á»i nhá» nhắn kia là má»™t trong những ngÆ°á»i nháºp cÆ° đói rách, Ä‘i xin ăn. Äá»™ng lòng thÆ°Æ¡ng, cáºu rút và cho cô gái. Niá»m vui, sá»± cảm kÃch thể hiện trên đôi mắt còn hở của cô gái:
- Cảm ơn! cảm ơn!..oh
- Chị là ngÆ°á»i Việt…
Sá»± ngạc nhiên, là m cả hai ngÆ°á»i sững sá»! Jean biết ngÆ°á»i phụ nữ Ä‘ang bị bệnh gì. Chà ng chạnh lòng khi ngÆ°á»i phụ nữ cùng dòng máu Việt , nghèo khổ, Ä‘au Ä‘á»›n, bệnh táºt nhÆ° chá»±c gục ngã dÆ°á»›i chân chà ng. Chà ng Ä‘Æ°a tay ra…
- Chị …
- Không, không đừng đến gần…
Chị ta cúi đầu tạ Æ¡n rồi Ä‘i rất nhanh nhÆ° thể muốn trốn chạy Ä‘iá»u gì đó Ä‘á»›n Ä‘au lắm…
Jean là má»™t ngÆ°á»i lòng nhân từ, thấy chị ta chạy Ä‘i nhÆ° váºy …vá»›i mảnh băng quấn kÃn đầu, chà ng thở dà i:
- Ôi ở má»™t nÆ¡i nhÆ° thế nà y mà vẫn còn cảnh nà y sao? Äồng bà o mình đó, nỡ đâu nhắm mắt đứng nhìn…
Chà ng vá»™i vã chạy theo cái bóng trắng Ä‘ang tan dần trong ánh chiá»u kia, Phải nói là chị ta chạy nhanh, rất nhanh. Jean đã cố Ä‘uổi kịp nhÆ°ng cái bóng trắng đó đã mất dần trong những đồi cây ráºm rạp. Chà ng thở dà i định cất bÆ°á»›c quay vá»!…nhÆ°ng:
- Hức, hức… ba ơi! mẹ ơi…
Tiếng khóc đó là m ngÆ°ng Ä‘á»ng má»i suy nghÄ© trong trà óc chà ng sinh viên trẻ, qua mấy bÆ°á»›c chà ng thấy ba cái bóng trắng hoà lẫn và o nhau. Tất cả Ä‘á»u chung má»™t đặc Ä‘iểm: gầy xÆ¡ xác, Ä‘á»u quấn băng trắng, hình nhÆ° là hai ngÆ°á»i kia đã tắt thở chỉ còn lại cô gái khóc rấm rứt, kêu tên ba, gá»i tên mẹ.
Sau phút giây sững sá», chà ng sinh viên và cô gái an táng hai số pháºn xấu số trên mảnh đất trống bên cạnh cây cổ thụ:
- Äây là bố mẹ của chị à ?
- Dạ đây là bố mẹ nuôi của tôi…tôi sang đây du há»c, nhÆ°ng căn bệnh quái ác nà y đã cÆ°á»›p Ä‘i tất cả! Trong những năm tháng Ä‘á»›n Ä‘au , đây là những ngÆ°á»i đã cứu sống tâm hồn đã tê dại của tôi. Còn cáºu…?
Sau má»™t hồi chuyện vãn, Jean biết cô gái nà y há»c cùng trÆ°á»ng trÆ°á»›c cáºu hai khoá, nhÆ°ng số pháºn nghiệt ngã đã đẩy chị ta và o hoà n cảnh nà y. Jean chạnh lòng thÆ°Æ¡ng Ä‘á» nghị chị ta ở lại căn nhà của vợ chồng ná», việc kiếm sống, thuốc men Jean sẽ lo cho đến khi cô bình phục hoà n toà n.
Tuần sau đó, ngà y nà o Jean cÅ©ng lên trên ngá»n đồi mang theo thuốc men thức ăn, ở lại nói chuyện má»™t lúc rồi chà ng trở vá». Câu chuyện của há» xoay quanh căn bệnh nan y, và những tâm tÆ°, tình cảm của cô gái. Thì ra trÆ°á»›c đây khi Ä‘ang ở Việt chị ta đã phục vụ những ngÆ°á»i bị căn bệnh nà y. Sau những lần chăm sóc cho các bệnh nhân ác tÃnh cô đã nhiá»…m bệnh mà không biết. Rồi cô sinh viên y khoa được cá» sang đây há»c, căn bệnh khởi phát, cô không muốn cho gia đình biết, và ….
Chiá»u Chúa nháºt, Jean tảo bá»™ lên ven đồi thăm chị kia, đối vá»›i Jean đây là ngÆ°á»i bạn tâm giao!
Äang định hà hứng khoe vá»›i chị ta là chà ng sắp lấy bằng tiến sỹ, và nói vá» những dá»± định tÆ°Æ¡ng lai. NhÆ°ng trÆ°á»›c mặt chà ng là khuôn mặt mà sá»± sống đã không còn hiện diện trên đó nữa, ná»—i Ä‘au thể xác và tinh thần đã bà o mòn chút mầm sống còn lại nÆ¡i cô gái:
- Jean cảm Æ¡n cáºu! Cáºu nhÆ° ngÆ°á»i cha, ngÆ°á»i mẹ của tôi đã mất Ä‘i. Tôi tin chắc cáºu sẽ là má»™t bác sỹ xuất sắc. Cáºu là má»™t ngÆ°á»i có tâm hồn rất đẹp! Äối vá»›i tôi gặp được cáºu tôi có thể mãn nguyện để ra Ä‘i. Tôi biết mình không sống được lâu nữa, vì váºy có mấy việc , tôi muốn nhá» cáºu được không?
- Chị cứ nói đi, tôi sẵn sà ng là m bất cứ việc gì!
- Nếu cáºu có thá»i gian, hãy mang bức thÆ° và tấm ảnh nà y cho gia đình tôi. Chắc chắn thá»i gian qua gia đình tôi đã rất lo lắng.
- Việc nà y tôi sẵn sà ng! Chị cần tôi giúp gì nữa?
Chị ta gáºt đầu, rồi cẩn tháºn lấy dÆ°á»›i gối ra bá»c sách, hình nhÆ° là hồi ký, hay tá»± truyện gì đó!
- Cuối cùng nữa tôi muốn cáºu Ä‘á»c cuốn sổ nà y và gá»i lại cho các bạn của tôi ở trại phong cùi Di Linh…Jean tôi Ä‘á»c được cái khát khao và lòng trắc ẩn trong mắt cáºu. Cáºu sẽ thà nh công, và mong rằng cáºu thà nh công lá»›n! hãy giúp đồng bà o chúng ta, hãy giúp những ngÆ°á»i cùng khổ…
Chị nói chÆ°a xong câu, mỉm cÆ°á»i và tắt thở…
Äêm đó Jean không tà i nà o ngủ được, cáºu muốn chợp mắt má»™t lúc để ngà y mai đủ tÄ©nh táo tham dá»± buổi lá»… tôn vinh những ngÆ°á»i có thà nh tÃch xuất sắc, phân những ngÆ°á»i có đủ Ä‘iá»u kiện Ä‘i các viện là m việc trá»±c tiếp!
Cứ chợp mắt là hình ảnh cô gái quấn khăn trắng cứ hiển hiện trong tâm trÃ, các câu trăn trối nhÆ° lặp Ä‘i lặp lại, văng vẳng bên tai cáºu…
Ãnh đèn phòng cáºu được báºt sáng, cáºu cẩn tháºn mở cuốn sách ra, dòng chữ rất đẹp, thanh thoát, và có nhiá»u Ä‘oạn đã bị nhoè, hình nhÆ° tác giả vừa viết vừa khóc.
“Hồi ký cùng những ngÆ°á»i bạn ở Di Linhâ€
Jean Ä‘á»c ngấu nghiến, bút tÃch bằng máu, và cả con tim đó đã là m tâm thức chà ng trai có má»™t sá»± chuyển biến rất lá»›n, chà ng hì hục Ä‘á»c xong, cắm cúi dịch, Ä‘á»c lại, tấm tắc, rồi dịch, rồi nghẹn ngà o, cảm giác vui sÆ°á»›ng nhÆ° vừa tìm ra chân lý. Khi những ngôi sao bị ánh đêm nuốt chá»ng, chỉ còn lại sao Bắc đẩu lung linhn qua khung cá»a, jean ôm cuốn hồi ký và o trong lòng ánh mắt nhìn rá»±c sáng, bồi hồi:
- Ngà y mai ta sẽ ra Ä‘i, ta đã tìm ra được tiếng gá»i của mình…
Khi tiếng ba gõ cá»a nhắc nhở Jean chuẩn bị má»i thứ để cả nhà tham dá»± buổi tôn vinh, Bản dịch của Jean đã hoà n thà nh. Cáºu không chuẩn bị gì cả, vẫn bá»™ đồ hôm qua, mái tóc được chải lại… kèm theo cuốn sách cáºu kÃnh cẩn ôm trÆ°á»›c ngá»±c:
- Con chuẩn bị xong rồi! Cả nhà cùng đi thôi ạ!
Quảng trÆ°á»ng đông đảo sinh viên các khoá, và những khách má»i. Lâu lắm rồi trÆ°á»ng má»›i tổ chức buổi há»p mặt đông nhÆ° váºy. Không khà nà y tạo cho ngÆ°á»i ta có cảm giác trang trá»ng nhÆ° má»™t nghi lá»…. CÅ©ng có lẽ vì váºy mà hôm nay gia đình Jean đến vá»›i trang phục rất chỉn chu, mang theo không biết bao nhiêu hoa, quà tặng. Chỉ riêng Jean, vẫn giản gị trong bá»™ đồng phục sinh viên nhÆ° má»i khi:
Tiếng vỗ tay vang dội khi thầy hiệu trưởng công bố sinh viên xuất sắc nhất:
- Má»i Jean! ngÆ°á»i đã có thà nh tÃch xuất sắc nhất trong khoá vừa rồi, cÅ©ng có thể nói là ngÆ°á»i có thà nh tÃch đặc biệt nhất trong lịch sá» của trÆ°á»ng chúng ta. Anh hãy cho anh biết cảm giác của anh lúc nà y? Hãy chia sẽ cho toà n thể sinh viên ở đây bà quyết thà nh công của anh? Hãy cho chúng tôi biết dá»± định tÆ°Æ¡ng lai của anh? Bên bệnh viện Y đã có lá»i má»i chức Vụ Giám đốc bệnh viện dà nh cho anh!..
Lần nữa những tiếng vá»— tay vang dá»™i thà nh tÃch của Jean, lần đầu tiên có sinh viên má»›i ra trÆ°á»ng được là m luáºn án tiến sỹ, được má»i là m việc trá»±c tiếp tại vị trà cao ở bệnh viên danh tiếng:
- ThÆ°a quý vị, ThÆ°a các bạn! Thà nh quả tôi đạt được hôm nay nhá» phần lá»›n từ gia đình tạo Ä‘iá»u kiện đầy đủ, tốt nhất cho tôi được há»c táºp ở ngôi trÆ°á»ng danh giá nà y, từ sá»± dạy bảo của quý thầy cô! Và sá»± ná»— lá»±c không biết mệt má»i của tôi.
Thưa toà n thể quý vị! Chưa được sự đồng ý của ba mẹ, nhưng ngay sau buổi hôm nay tôi sẽ vỠvới quê hương tôi!…
Tiếng xì xà o, bà n tán là m cả quảng trÆ°á»ng xôn xao. Sá»± bất ngá» thể hiện trên khuôn mặt những ngÆ°á»i có mặt, nhất là gia đình Jean…
- Chắc rằng khi tôi nói những Ä‘iá»u nà y quý vị và nhất là gia đình tôi sẽ rất ngạc nhiên, có nhiá»u thắc mắc…nhÆ°ng thÆ°a quý vị, sau đây tôi xin quý vị cho tôi má»™t Ãt thá»i gian giải thÃch cho quyết định Ä‘Æ°á»ng Ä‘á»™t vừa rồi. Sau đây là cuốn nháºt ký của má»™t Sinh viên trÆ°á»ng chúng ta, xin quý vị hãy lắng nghe! Chắc chắn quý vị sẽ hiểu ra nhiá»u Ä‘iá»u….
Cả quảng trÆ°á»ng im lặng nghe Ä‘oạn hồi ký của má»™t sinh viên đã bị lÆ°u lạc cách đây hai năm. Cả dòng ngÆ°á»i xúc Ä‘á»™ng không bởi số pháºn bi đát của cô gái, há» khâm phục qua tấm lòng của cô vá»›i bệnh nhân phong hủi. Trong cuốn hồi ký ghi lại những tình cảm của cô gái vá»›i những ngÆ°á»i bạn bị phong hủi. “Tâm y†thể hiện trong những ghi chép của cô vá» bệnh phong hủi, vá» những phÆ°Æ¡ng thức chữa trị má»›i mà cô vừa khám phá ra, quả là có nhiá»u khám phá má»›i lạ khoa há»c trong cuốn hồi ký, câu kết là m không Ãt ngÆ°á»i rÆ¡i nÆ°á»›c mắt:
†Lá»i tạm biệt gián tiếp thế nà y tháºt tức tưởi, nhÆ°ng các bạn đồng nghiệp của tôi, bệnh phong cùi chỉ chữa khá»i bằng “tâm yâ€, chỉ bằng tâm y mà thôi! Hãy cứu lấy những tâm hồn bị phong cùiâ€.
Äến đây Jean nghẹn lại:
- ThÆ°a quý vị! ThÆ°a ba mẹ đó là tiếng gá»i của tôi, đó là tÆ°Æ¡ng lai của tôi, đó là sá»± nghiệp, là vị hôn phu của tôi. Tôi sẽ vá» lại đất nÆ°á»›c tôi ngay hôm nay.Và mong quý vị hãy nhá»› rằng, trên thế giá»›i còn rất nhiá»u cánh tay chỠđôi tay nhân ái củaquý vị Ä‘Æ°a ra!
Xin chân thà nh cảm ơn!
Tiếng vá»— tay và tiếng lòng thổn thức của những con tim nhân ái là m quảng trÆ°á»ng nhÆ° sống dáºy. Kể từ giây phút đó chà ng đã dứt bá» tất cả, bá» lại gia đình, bá» lại nÆ°á»›c Mỹ phồn hoa, bá» cả tÆ°Æ¡ng lai sáng rạng, và con Ä‘Æ°á»ng công danh tÆ°Æ¡i sáng để Ä‘i theo tiếng gá»i tình yêu sâu thẳm trong tim!
Chiá»u đó trên chuyến bay vá» phÃa kia bán cầu có nhiá»u chiếc áo blouse Ä‘i theo chà ng trai trẻ…
Lâu lắm rồi Jean má»›i vá» lại quê hÆ°Æ¡ng, lâu lắm rồi chà ng má»›i vá» lại những yên bình, cuá»™c sống bình dị nÆ¡i đây, vẫn còn thấp thoáng bóng tre, vẫn còn đó những cánh đống bất táºn…
Äặt chân đến Việt Nam, Jean đại diện cho cả Ä‘oà n bác sỹ lên bá»™ y tế xin giấy phép láºp bệnh viện cho những ngÆ°á»i cùng khổ! NhÆ°ng oái oăm thay! Ở đất nÆ°á»›c mình lại lắm luáºt lệ, rồi cÆ¡ chế quan liêu, nhiá»u cá»a, ở đây ngÆ°á»i ta không cần bác sỹ giá»i, bệnh viện chất lượng mà cần bác sỹ, bênh viện biết cách “sốngâ€.
Sau cả tuần là m thủ tục má»›i xin được giấy phép “hà nh nghá»â€, (không xin được giấy phép mở bệnh viện vì chuyện đó phải lên “dá»± án, dá»± thảo†lên xét duyệt) nhÆ°ng vá»›i Ä‘iá»u kiện là phải†kiến táºp†trong má»™t tháng.
Cả Ä‘oà n từ thiện cÅ©ng phải lắc đầu ngán ngẫm, Ä‘Ã nh Ä‘i “há»câ€. Trong má»™t tháng kiến táºp Ä‘oà n từ thiện phải há»c cách tiếp xúc, giao tiếp vá»›i bệnh nhân, cách ứng xá» vá»›i đồng nghiệp, vá»›i cấp trên…
Thứ luáºt lệ đó là m cho cả Ä‘oà n e ngại và không dấu ná»—i sá»± nhà m chán nÆ¡i mấy ông “thầy bác sỹ†kia, cảnh đó là m cho các nhà từ thiện lắc đầu Ä‘i sang các nÆ°á»›c khác.
Chỉ còn lại Jean, và và i ngÆ°á»i bạn thân trụ lại.
Trong tháng ngà y vô vị, cứ sáng sá»›m, khi trên trá»i chỉ còn lại ánh sao mai, và khi hoà ng hôn buông xuống Jean dùng ống nhòm để quan sát sinh hoạt của trại phong Di Linh. Chà ng muốn sá»›m và o nÆ¡i đó để được táºn tay chăm sóc những bệnh nhân đó, ná»—i khát khao Ä‘o cháy bá»ng trong ánh nhìn của Jean.
Có má»™t Ä‘iá»u lạ, cứ lặp Ä‘i lặp lại qua ống kÃnh của Jean là cứ sáng sáng thấy má»™t cô gái ra đứng dÆ°á»›i chân đồi, nhìn lên sao mai, thỉnh thoảng thấy cô khẽ lắc đầu , ở trên đồi cao hÆ¡n má»™t chặng có má»™t ngÆ°á»i đầu quấn băng trắng cÅ©ng dùng ống nhòm quan sát cô gái, khẽ lắc đầu đầu, thỉnh thoảng ngÆ°á»i đó nhÆ° tá»±a và o cây ngay bên Ä‘Æ°á»ng. Sau khi trá»i há»ng sáng ngÆ°á»i quấn băng trắng vá»™i vã vá» trại, ngÆ°á»i con gái cÅ©ng trèo lên núi.
Buổi chiá»u khi hoà ng hôn buông xuống, cô gái có mái tóc dà i từ trong trại Ä‘i ra và xuống chân đồi, ánh mắt nhÆ° tìm kiếm, trông chá» rồi khuất dần nÆ¡i cuối xóm…phiá trên vẫn là ngÆ°á»i quấn băng trắng dõi mắt nhìn cô gái rồi ông gục ngã…
Từ khi ba lên núi, sống trong gia đình má»›i plendid vẫn ra đứng chá» ba lúc sao mai sáng nhất, hay khi hoà ng hôn sắp tắt dần. DÆ°á»ng nhÆ° cái khoảng trống trong tâm hồn cô gái không gì khoả lấp được.
Gia đình bà Kend rất thÆ°Æ¡ng con, lo lắng cho con! NhÆ°ng ông bà chỉ lo cho cô gái vá» phần váºt chất, tình thÆ°Æ¡ng yêu. Còn vết thÆ°Æ¡ng lòng kia ông bà chÆ°a tìm cách nà o vùi đắp được.
Theo thá»i gian Plendid thà nh thiếu nữ xinh có mái tóc Ä‘en, dà i, khuôn mặt phúc háºu và ánh mắt u buồn, từ con ngÆ°á»i cô gái luôn phát xuất má»™t mối thÆ°Æ¡ng cảm khó nói nên lá»i.
Bao chà ng trai Ä‘em lòng yêu mến cô, quyến luyến cô, nhÆ°ng không hiểu sao Plendid không để ý, Ä‘á»™ng lòng vá»›i ai cả. Cô vẫn trông chá» ba trở vá» trong sá»± tin tưởng là hy vá»ng tuyệt đối.
Có nhiá»u ngÆ°á»i, và cả ông bà Kend thắc mắc tại sao có rất nhiá»u chà ng rất tốt vá»›i cô, rất yêu cô và rất xứng đáng vá»›i cô, tại sao cô vẫn dữ nguyên ý định ban đầu?
Cô chỉ trả lá»i:
- Con chỉ chỠvị hoà ng tỠcủa con đến từ vì sao ban mai mà thôi!
Äiá»u đó chỉ có trong chuyện cổ tÃch, nhÆ°ng Plendid tin tưởng đó là sá»± tháºt, má»™t niá»m tin tuyệt đối, và má»™t lòng kiên định chỠđợi, chỠđợi và hy vá»ng, ngà y nà y qua ngà y khác, năm nà y qua, năm khác chÆ°a bao giá» cô mất niá»m tin vỠảo ảnh xa xôi †ba cô sẽ trở vá» bên cô, Hoà ng tá» sẽ đến ôm cô lúc cô khóc khi ánh sao ban mai lấp lánhâ€
Nhiá»u chà ng trai đến, rồi lại Ä‘i, có ngÆ°á»i cho rằng cô gái hiá»n háºu nà y bị bệnh ảo tưởng, tháºm chà có ngÆ°á»i nói cô bị Ä‘iên…
Mặc bao lá»i Ä‘Ã m tiếu sáng sáng cô vẫn đứng chá», chiá»u chiá»u cô vẫn đứng đợi.
Cho má»™t sáng ban mai, Plendid không chịu được ná»—i nhá»› ba, cÅ©ng nhÆ° không chịu ná»—i những lá»i bà n tán rằg : ba cô đã chết, hay theo má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà má»›i,…Cô gái xin phép ba, mẹ nuôi lên núi má»™t chuyến. Ban đầu ông bà ngăn cản nhÆ°ng trÆ°á»›c sá»± quyết tâm và ná»—i bi thÆ°Æ¡ng trong ánh mắt Plendid, ông Kend đã mấy lần Ä‘Æ°a Plendid lên núi, nhÆ°ng biết tìm há»i, ở đâu? Nhiá»u lần lên, rồi xuống. NhÆ°ng vẫn không có gì khả quan. Äến khi chân ông Kend không leo núi được nữa. Plendid lại lên núi má»™t mình, tìm kiếm, tìm kiếm và phát hiện ra má»™t nÆ¡i mà trÆ°á»›c đây ông kend hình nhÆ° cố tình không ghé qua:
- á»’ nÆ¡i đó có khói, có tiếng cÆ°á»i, chắc ba Ä‘ang ở đây? á»’ đúng váºy rồi chắc ba Ä‘ang ở đây! hức ba Æ¡i!…
Cánh cá»a bệnh xá mở ra là m Cô gái hoảng hốt, những cảnh khốn khổ lần đầu tiên cô chứng kiến, những ngÆ°á»i đầu quấn băng trắng, những khuôn mặt lá»— chá»— máu mÅ©, những cánh tay bị ăn đứt gần hêt cả bà n …mùi hôi thối và những ánh mắt kỳ dị nhìn cô gái má»™t cách kinh hoà ng, sợ hãi…
Plendid nhÆ° chết lặng trÆ°á»›c khung cảnh chết chóc, Ä‘au thÆ°Æ¡ng… Cô báºt khóc:
- Ba ơi! ba ở đâu?! phải chăng…?
Lấy hết can đảm và lòng yêu thÆ°Æ¡ng trắc ẩn cô tiến đến má»™t ngÆ°á»i cầu quấn băng há»i vá» ba, nhÆ°ng chỉ nháºn lại được những cái lắc đầu e ngại…
Kể từ đó ngà y nà o cô cÅ©ng lên núi, xách nÆ°á»›c, nấu ăn và chăm sóc những ngÆ°á»i cùng khổ …
Ông bà Kend thấy con nhÆ° váºy nhiá»u lần ngăn cản, nhÆ°ng hy vá»ng và niá»m tin lá»›n lao đã khuất phục ông bà , đến cả ông bà má»™t thá»i gian sau đó cÅ©ng tin và o Ä‘iá»u kỳ diệu sẽ xảy ra. Nên cứ để cho cô gái lên núi.
Sau má»™t thá»i gian, ngÆ°á»i trong xóm Ä‘á» nhìn và o những hà nh Ä‘á»™ng của Plendid mỉa mai:
- Cô bé nà y bị Ä‘iên rồi! Tá»™i nghiệp má»™t thiếu nữ xinh đẹp tốt bụng nhÆ° váºy mà bị bệnh hoang tưởng.
Cũng từ hôm đó không còn chà ng trai nà o đến tán tỉnh cô nữa!…
Khoảng thá»i gian sau! Do không biết cách bảo vệ, cÅ©ng có thể là do tấm lòng yêu thÆ°Æ¡ng những ngÆ°á»i hủi của mình, cô không quản ngại việc lây nhiá»…m, ngón tay của Plendid đã có dấu hiệu hoại tá» dần.
Má»™t sáng sá»›m mai, khi Ä‘ang dõi mắt chá» ba, và ngắm sao mai! Hôm đó sao mai rất sáng, bầu trá»i quang đãng, ngá»n đồi xanh thẳm, tô Ä‘iểm đầy mà u sắc của hoa dại, hoà âm bằng những tiếng chim hót lÃu lo. Plendid miên mam vá»›i những suy nghÄ© nhÆ° má»i ngà y. Ở nÆ¡i mảnh đất cô Ä‘ang đứng còn vÆ°Æ¡ng Ä‘áºm hÆ¡i ấm của ba! Ãnh mắt yêu thÆ°Æ¡ng của ba, cánh tay rắn rá»i của ba vuốt tóc cô, ôm hôn tạm biệt cô, hồi ức đó là liá»u thuốc duy nhất là m tâm hồn cô hết Ä‘i thÆ°Æ¡ng tổn… hình ảnh chà ng hoà ng tỠđến từ sao mai sẽ mang lại hạnh phúc, lau khô dòng nÆ°á»›c mắt cho cô…đang miên man vá»›i khung cảnh tÆ°Æ¡i đẹp Plendid giáºt mình khi đằng sau có tiếng hò hét của mấy ngÆ°á»i dân ngÆ°á»i cuốc, ngÆ°á»i xẻng…cÅ©ng có những chà ng trai đã tán tỉnh, nói lá»i yêu cô tha thiết:
-Äuổi nó Ä‘i, con bé nà y sẽ mang mầm bệnh lại cho cả xóm chúng ta mất…
Äang yên giấc ông bà Kend tỉnh giấc chạy ra xem và tất cả đã muá»™n…
Plendid bị ngÆ°á»i dân Ä‘uổi đã chạy lên núi. Hai ông bà đã già chỉ còn biết cách đứng nhìn cảnh bi thÆ°Æ¡ng mà ông bà đã biết nó sẽ xảy ra cách đây má»™t thá»i gian, hai thân hình già nghẹn ngà o không nói nên lá»i.
Những hình ảnh qua ống kÃnh thá»i gian qua, là m Jean cảm mến cô gái kia, có Ä‘iá»u gì đó ấm áp, vui tÆ°Æ¡i khi nhìn bóng dáng đó qua ống kÃnh. Äã nhiá»u lần chà ng muốn khám phá xem có chuyện gì Ä‘ang xảy ra ở kia, nhÆ°ng lần lữa mãi. Lần nà y chà ng thấy lo lắng không kìm được khi thấy cô gái hốt hoảng chạy nhanh lên núi. Cái bóng ngÆ°á»i quấn vải trắng ban đầu chạy xuống phÃa dÆ°á»›i chân đồi. NhÆ°ng hình nhÆ° thấy ngÆ°á»i con gái chạy gần đến mình ngÆ°á»i quấn băng trắng lại hối hả chạy lên. Cảnh đó hệt nhÆ° má»™t trò trốn tìm khó hiểu. Chà ng không kìm nữa chạy thẳng đến phÃa trại phong.
Cô gái vừa chạy vừa khóc, trên miệng không ngớt: Hức, hức ba ơi! ba ơi!…
Khi cô gái chạy đến cổng bệnh xá thì thấy má»™t ngÆ°á»i quấn vải trắng vừa má»›i ngã ra đấy, hình nhÆ° ông Ä‘ang kiệt sức, thấy bóng dáng cô, ông ta lại cố rÆ°á»›n lên để lẫn khuất sau nhà cách li. đằng sau gáy có vết thẹo…Bất giác cô gái kêu lên :
- Ba ơi! ba…
Rồi vỡ oà trong tiếng khóc là m cho cả bệnh xá Ä‘ang say ngủ bá»—ng giáºt mình thức giấc.
- Ba! tại sao…tại sao?..
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông chết lặng, tiếng gá»i ba và những câu há»i nhÆ° trăm ngà n lưỡi dao cắt xé lòng ông, những ấm ức, ẩn thức trong quá khứ lại hiển hiện là m cổ há»ng ông nghẹn cứng.Ông định chạy Ä‘i, nhÆ°ng…
- Con của ba! Con yêu dấu của ba!?..
Cô gái dùng hết sức tà n của mình ôm chầm lấy ba! Tất cả má»i ná»—i Ä‘au tan biến dần. Mặc cho chuyện gì đã xãy ra, giỠđây suối nguồn yêu thÆ°Æ¡ng trong ánh mắt của ba, vòng tay âu yếm của ba nhÆ° xoa dịu tất cả những tháng ngà y bi thÆ°Æ¡ng.
- Con… ba xin lỗi con!
- Ba! ba không có lá»—i…ba vẫn luôn nhìn con vá»›i ánh mắt yêu thÆ°Æ¡ng má»—i sáng sá»›m mai, và những khi chiá»u tà . Ba vẫn thức để khÆ¡i lò sưởi cho con trong những đêm giá lạnh. ba vẫn thức trắng đêm để quạt cho con những hôm hè oi bức…ba sao ba không để con chăm sóc cho ba trong những tháng ngà y bệnh táºt…sao ba lại sợ con bị ngÆ°á»i Ä‘á»i hắt hủi. Con chỉ cần ba là đủ rồi…ba à ..hÆ°c…hức…
Tiếng khóc, hoà lẫn tiếng nói, tiếng nấc là m cho ngÆ°á»i trong trại thức giấc, tất cả Ä‘á»u chạnh lòng, nghẹn lại khi hình ảnh hai cha con nỉ non vá»›i nhau…
Tuổi già , bệnh táºt, ná»—i Ä‘au, tình thÆ°Æ¡ng, niá»m vui gặp lại, sá»± cắn rứt, tình yêu, sá»± nuối tiếc, nÆ°á»›c mắt, … là m ngÆ°á»i cha già không nói nên lá»i. Ông cứ ôm ghì đứa con và o lòng khóc nức nỡ. Rồi ngÆ°á»i ông lạnh dần, lạnh dần…lúc đó ánh sao ban mai sáng nhất…ngÆ°á»i cha nhìn con lần nữa, chúc phúc cho con… khi chỉ còn hÆ¡i thở cuối cùng ông nhìn con gái, nhìn trá»i:
- Con yêu dấu của ta! ta xin lá»—i con! số pháºn ta và con quá nghiệt ngã Plendid à !..
Ông nhìn lên trá»i không dám trách vì biết đâu lá»i than của ông lên Chúa lại là những khổ Ä‘au đến con gái yêu dấu của ông:
- Con yêu! Từ nay ta không muốn con khóc nữa! Hãy để ta lau khô nÆ°á»›c mắt!…ta…con hãy nhìn lên trá»i vá» vì sao mai. Ta và mẹ con sẽ luôn nhìn vá» con! Con yêu, nghe ta con đã khóc quá nhiá»u rồi! Con yêu…
Hai cha con đứng ôm nhau chết lặng giữa đất trá»i, khi thân thể ngÆ°á»i cha lạnh dần.. cứng Ä‘á»â€¦linh hồn của ngÆ°á»i con gái cÅ©ng đã chết…
Jean câm lặng nhìn cảnh hai cha con nức nỡ… NgÆ°á»i con gái ngã gục bên cha…, tôi không thể viết lên được lá»i nà o nữa để diá»…n tả cho hết cảm xúc của cô gái…có Ä‘iá»u gì đó tôi chÆ°a thấu hiểu được trong ngÆ°á»i con gái đầy tình yêu thÆ°Æ¡ng ba nà y.
Jean từ từ tiến và o cổng dÆ°á»›i những ánh mắt kinh ngạc của những ngÆ°á»i bệnh nhân, cÅ©ng nhÆ° bác sỹ chăm sóc có mặt nÆ¡i đó. Mặc cho những ánh mắt e ngại, chà ng tiến lại bên hai cha con Ä‘Æ°a tay ra nhÆ° muốn nâng đỡ cô gái dáºy:
- Xin lá»—i bác sỹ, ở đây có quy định bác sỹ hoặc ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng không được bắt tay bệnh nhân.
Plendid bá»—ng nhiên đứng dáºy, định chạy trốn thá»±c tại.
Jean giang tay ra ôm lấy cô gái như muốn dữ chặt linh hồn ở lại với thể xác của cô:
- Ở đây không có quy định cấm Ä‘iá»u nà y chứ?
Cả bệnh xá vỡ oà trong cảm xúc, lần đầu tiên há» chứng kiến cảnh nà y, há» vẫn được tôn trá»ng, vẫn được yêu thÆ°Æ¡ng…Lúc đó ánh sao ban mai sáng lấp lánh trên bầu trá»i…
Sau đám tang ba! Jean chữa là nh cho cô gái và từ đó há» không rá»i khá»i bệnh xá nữa…
Vothuong
HÃ Ná»™i 12/12/2010
Nguồn: http://phothac.co.cc/
Bạn không có quyền gửi bài viết Bạn không có quyền trả lời bài viết Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn Bạn không có quyền tham gia bầu chọn Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn Bạn có thể download files trong diễn đàn