GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Năm 2024
T2T3T4T5T6T7CN
    1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31    
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 30
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 030
 Lượt tr.cập 055727733
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 04.05.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Trẻ em 13t ....

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Trao đổi kinh nghiệm giáo dục TRẺ
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Trao đổi kinh nghiệm giáo dục TRẺ 
Người đăng Thông điệp
BeNho
Quản lý
Quản lý


 

Ngày tham gia: 12/06/2007
Bài gửi: 363
Số lần cám ơn: 32
Được cám ơn 69 lần trong 65 bài viết

gửi email
Bài gửigửi: 27.08.2009    Tiêu đề: Trẻ em 13t .... Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Mến chào cả nhà,

Cả nhà có thể chia sẽ kinh nghiệm nuôi dạy trẻ em từ 13 tuổi không ah ?
Đạo, đời , những sinh hoạt hàng ngày, tâm lý v.v chúng ta cần chú ý gì, quan tâm như thế nào ?
Mong được cả nhà chia sẽ ...

Chân thành cảm ơn cả nhà .
BeNho

_________________
Con cảm tạ vì tất cả của 1 ngày Chúa ban. hoa hồng
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email
dangngocan
Quản trị viên
Quản trị viên


 

Ngày tham gia: 13/11/2007
Bài gửi: 2466
Số lần cám ơn: 1
Được cám ơn 295 lần trong 287 bài viết

Bài gửigửi: 28.08.2009    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Mến kính chào Quản Lý BeNho,
Xin chia sẻ ưu tư vè giáo dục "Trẻ" là nhiều trái bom khủng khiếp hậu quả vô cùng bi thống chưa lối thoát. Quý giới chức "tinh thần" đưa đề án phải có "Trường Học của Tôn Giáo" mới mang lại lễ nghi, đạo đức cho "trẻ", nhưng...

Theo đây là bài báo báo động trẻ em Việt Nam... Kính mời quý Đọc giả theo dỏi.

Vì sao trẻ em Việt Nam vi phạm pháp luật ngày càng nhiều?
VN-Politics, 13/08/2009

Đỗ Hiếu, phóng viên đài RFA

Báo Dân Trí, tiếng nói của hội khuyến học Việt Nam cho hay, thời gian gần đây, tình trạng thanh, thiếu niên vi phạm pháp luật ngày càng nghiêm trọng và có diễn biến phức tạp.

Phạm pháp gia tăng không chỉ ở thị thành mà còn ở thôn quê

Các vụ án không chỉ xảy ra ở thị thành, mà còn xuất hiện ở thôn quê, miền núi, vùng sâu, vùng xa.

Số can phạm ở vào lứa tuổi vị thành niên, nhưng hành vi phạm tội rất dã man như cướp của, giết người, cưỡng dâm, buôn bán ma tuý, lấy cắp của công.

Những tệ đoan này là mối âu lo của xã hội, các ngành chức năng và bậc phụ huynh.

Giới hữu trách Việt Nam cũng nhìn nhận là công tác phòng ngừa trẻ phạm pháp chưa được thật sự chú trọng. Các hoạt động kinh doanh giải trí như vũ trường, quán karaôkê, nhà hàng, khách sạn, cà phê internet, tiệm rượu, chưa được quản lý nghiêm chỉnh.

Kết quả điều tra của cơ quan cảnh sát phòng chống tội phạm cho thấy, những năm gần đây, gần 40% trẻ vị thành niên phạm pháp, xuất thân từ những gia đình có cha mẹ làm nghề buôn bán, trong đó số trẻ em được trực tiếp phỏng vấn, có trên 52% khai là đang sống với cha mẹ và được cha mẹ nuôi dưỡng.

Trong số vị thành niên vi phạm luật pháp có 17% là trẻ bụi đời, sống lang thang, vô gia cư. 72% trẻ vị thành niên phạm pháp cho rằng các em không nhận được sự quan tâm, chăm sóc đầy đủ của cha mẹ và gia đình.

Ngoài ra, quan hệ giữa nhà trường, gia đình và xã hội thiếu sự liên hệ chặt chẽ, nhiều nơi có sự buông lỏng , nên không ngăn chặn kịp thời hành vi phạm pháp, ngay lúc ban đầu.
Mặt khác, giới hữu trách Việt Nam cũng nhìn nhận là công tác phòng ngừa trẻ phạm pháp chưa được thật sự chú trọng. Các hoạt động kinh doanh giải trí như vũ trường, quán karaôkê, nhà hàng, khách sạn, cà phê internet, tiệm rượu, chưa được quản lý nghiêm chỉnh.

Những cơ sở này, vô tình trở thành nơi tụ tập, vui chơi của những thanh thiếu niên có tiền, bị đối tượng xấu lôi kéo vào đường bất lương, phạm tội.

Lo kiến thức quên đạo đức

Lên tiếng với phóng viên đài chúng tôi, giáo sư tiến sĩ Phạm Phụ, thuộc viện đại học quốc gia, thành phố Hồ Chí Minh, cho rằng việc thanh thiếu niên phạm pháp là vấn đề cần được xã hội đặc biệt quan tâm, ngày càng được nhắc tới nhiều hơn:

GS-TS Phạm Phụ: “Việc này là quá đáng ngại chứ làm sao mà không đáng ngại được. Tôi thấy công tác thống kê với các phương tiện truyền thông ngày nay rộng rãi hơn nên khi có một thông tin nào đó thì mọi người biết ngay dù trước đây vẫn có. Người dân bao giờ cũng muốn sống trong một xã hội bình yên và an toàn. Khi những chuyện như vậy xảy ra nhiều thì người ta sẽ có một tâm lý lo lắng, cảm thấy không an toàn.”

Hiện nay giáo dục pháp luật, đạo đức, lẻ phải, cách cư xử trong cuộc sống chưa được chú trọng đúng mức, mà nhà trường chỉ lo phần trang bị kiến thức:

Theo giáo sư Phạm Phụ thì, hiện nay giáo dục pháp luật, đạo đức, lẻ phải, cách cư xử trong cuộc sống chưa được chú trọng đúng mức, mà nhà trường chỉ lo phần trang bị kiến thức:
GS-TS Phạm Phụ: “Về vấn đề giáo dục, tôi thấy có mấy vấn đề. Giáo dục phổ thông hiện nay quá nhấn mạnh về mặt gọi là học thuật như Toán Lý Hóa Sinh trong khi phần dạy về Giáo Dục Công Dân chưa đủ mức về vấn đề con người và môi trường, về cách đối xử với nhau, cách làm việc nhóm, những mảng như vậy tôi gọi là giáo dục văn hóa thì chưa được chú trọng. Nhìn ở góc độ giáo dục thì tôi thấy trong chương trình giáo dục phổ thông và cả giáo dục đào tạo vẫn còn những hạn chế và chú trọng mặt học thuật hơn phần giáo dục làm người.”

Vai trò của gia đình và nhà trường

Vẫn theo báo chí trong nước thì các cơ quan chức năng chưa phát huy được vai trò của quần chúng trong việc tuyên truyền, kêu gọi tham gia chiến dịch phòng chống tội phạm vị thành niên, song song với các chương trình phát triển kinh tế, xã hội, cộng đồng.

Phân tích về hiện tượng phạm pháp nơi vị thành niên, nguyên nhân và cách khắc phục, luật sư Nguyễn Văn Hậu, thuộc đoàn luật sư thành phố Hồ Chí Minh nhấn mạnh đến vai trò của gia đình, nhà trường và xã hội :

Trẻ em phạm pháp chủ yếu là do giáo dục của gia đình, thứ hai là nhà trường, ngoài ra trẻ em còn chịu tác động của phim ảnh và những trò chơi điện tử. Vậy theo tôi, giáo dục gia đình là quan trọng nhất và để khắc phục được điều này thì gia đình, nhà trường và xã hội phải phối hợp với nhau, không thể chỉ từ một phía

LS Nguyễn Văn Hậu: “Đòi hỏi đó là sức mạnh của toàn xã hội. Trẻ em phạm pháp chủ yếu là do giáo dục của gia đình, thứ hai là nhà trường, ngoài ra trẻ em còn chịu tác động của phim ảnh và những trò chơi điện tử. Vậy theo tôi, giáo dục gia đình là quan trọng nhất và để khắc phục được điều này thì gia đình, nhà trường và xã hội phải phối hợp với nhau, không thể chỉ từ một phía.”

Để hạn chế việc trẻ vị thành niên phạm pháp, dư luận đề nghị chánh phủ cần thực hiện đồng bộ nhiều biện pháp như tăng cường công tác giáo dục, phổ biến chủ trương, chính sách, phối hợp giữa cơ quan với đoàn thể, nhà trường, đẩy mạnh ý thức chấp hành pháp luật, đạo đức cho thanh thiếu niên, và học sinh.

Tôn giáo bó tay?

Tuy nhiên trên thực tế, vấn đề vừa nói không đơn giản như vậy, bà Đài, một giáo chức, một nhà truyền giáo từ vùng đồng bằng sông Cửu Long trình bày những trở ngại trong việc dẫn dắt thanh thiếu niên phạm pháp trở về “đường ngay, nẻo chánh”:

“ Trẻ em vi phạm pháp luật rất là nhiều, thấy tình cảnh đó cũng rất là đau lòng, rất là ưu tư nhưng nhà nước còn khống chế tôn giáo rất nhiều mặt nên mình không được tự do đi vào lãnh vực đó để khuyến dạy những em đó trở về con đường thánh thiện được.

Nếu đưa cho tôn giáo làm việc đó thì nền tôn giáo thuộc của nhà nước, bị nhà nước khống chế và không nhìn nhận. Tu hành theo đạo thuần túy chứ không theo hướng của nhà nước chỉ đạo thì nhà nước không bao giờ giao cho mình đâu.

Trẻ em vi phạm pháp luật rất là nhiều, thấy tình cảnh đó cũng rất là đau lòng, rất là ưu tư nhưng nhà nước còn khống chế tôn giáo rất nhiều mặt nên mình không được tự do đi vào lãnh vực đó để khuyến dạy những em đó trở về con đường thánh thiện được

Bà Đài, một giáo chức, một nhà truyền giáo

Tôi cũng trong ngành giáo dục nên cũng ray rứt lắm. Xã hội ngày càng đồi trụy, mình thấy rất đau lòng nhưng phải bó tay thôi.”

Trong một diễn biến khác, báo Thanh Niên cho hay, bạo lực học đường và bạo lực gia đình tại Việt Nam, là thực trạng xã hội đáng báo động.

Kết quả khảo sát do trung tâm nghiên cứu dân số và công tác xã hội đại học quốc gia Hà Nội, thì có tới 64% nữ sinh thừa nhận là từng có đánh nhau với các bạn.

Đáng chú ý là hầu hết các vụ đánh nhau lần đầu tiên đều xảy ra trong khuông viên trường học.

Những chi tiết vừa kể là hồi chuông báo động đối với vai trò làm cha mẹ đối với việc dạy dỗ, uống nắn con cái.

Theo tờ Thanh Niên, chỉ có 15% cha mẹ biết cách giáo dục con cái đúng mức, khi thấy con mình đánh nhau thì khuyên bảo ôn tồn, bắt con xin lỗi bạn.

Trong khi đó, 42% cha mẹ sử dụng bạo lực đối xử với hành vi bạo lực của con cái, điều này vô tình nêu gương không hay, nên đẩy con cái họ đi sâu vào con đường dùng bạo lực, trong mọi hoàn cảnh.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 29.08.2009    Tiêu đề: re: Trẻ em 13t .... Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Vấn đề giáo dục trẻ luôn luôn là một bài toán hóc búa, trong lúc đó đáp số lại thường phụ thuộc vào môi trường xã hội, gia đình, phong tục tập quán, v.v.. Hưởng ứng lời mời gọi của BeNho, xin giới thiệu một bài viết giá trị của tác giả Bùi Hữu Thư: "Giáo Dục Con Cái Trong Thời Đại Mới"
---------------------------------------------------


Giáo Dục Con Cái Trong Thời Đại Mới

Bùi Hữu Thư
VietCatholic News (24 Feb 2009)


Dạy Cho Con Cái Biết Các Giá Trị Tinh Thần Trong Xã Hội Hôm Nay

Dạy cho con cái biết các giá trị tinh thần của chúng ta là vấn đề hết sức quan trọng. Rất may là mọi sự khởi đầu từ chúng ta là các bậc phụ huynh và cũng chấm dứt nơi chúng ta. Cha mẹ có nhiều ảnh hưởng trong việc di chuyền các giá trị cho con cái hơn mọi yếu tố khác. Sau đây là một vài điều giản dị, và rất quan trọng chúng ta phải nhớ về các giá trị và tìm cách để chuyển giao chúng cho con cái:

1. Con cái học biết cách phân định những gì là tốt hay xấu nơi những người chúng thương yêu và kính trọng. Không có một ai khác có ảnh hưởng nhiều hơn trong việc dạy dỗ các giá trị hơn bạn. Lời nói của bạn có thể làm thay đổi mọi sự.

2. Khi dạy dỗ giá trị, hành động luôn luôn nói nhiều hơn lời nói. Con trẻ bây giờ có thái độ “Hãy làm cho tôi xem đi” (Show me!). Chúng cần được thây các giá trị được cha mẹ biểu tượng trong cuộc sống của họ. Chúng ta cần kính trọng đời sống, kính trọng kẻ khác, ngay thẳng, công chính... Con cái sẽ có được các giá trị này khi quan sát chúng ta.

3. Gia đình vẫn là công cụ hữu hiệu nhất cho việc giáo dục con cái. Một mái ấm gia đình, nơi mọi người thương yêu, đùm bọc lẫn nhau tạo được môi trường cần thiết cho con cái học hỏi cái gì là tốt, cái gì xấu, và học cả cách yêu thương nhau. Giá trị tinh thần chỉ có thể được nuôi dưỡng trong một môi trường có tình yêu và sự chấp nhận.

4. Luôn luôn bỏ thì giờ ra để ngồi xuống nói chuyện với con cái. Đừng e ngại phải nói ra những điều bạn cảm thấy (nhưng cũng đừng bao giờ không chịu nghe những gì con cái đang suy nghĩ).

5. Luôn luôn cố gắng dạy dỗ con cái biết yêu thương và kính trọng nhau như những đứa con của Thiên Chúa. Một tình yêu lành mạnh và sự tự trọng hết sức quan trọng đối với con cái. Đây cũng là bước đầu cần thiết trong việc giúp đỡ con cái học biết thương yêu và kính trọng tha nhân và Thiên Chúa.

6. Không có ai nói rõ hơn Chúa Giêsu. Mấy chữ này: “Yêu tha nhân...” là một sứ điệp quan trọng cho mỗi đứa con trẻ.

Vai Trò Phụ Huynh Rất Khó Khăn

Đa số chúng ta không được huấn luyện để trở thành phụ huynh. Do đó chúng ta vô hình chung cảm thấy đôi khi bất lực. Đã bao lần bạn nghe thấy mình đang nói đúng những điều bạn đã từng thù ghét phải nghe nơi cha mẹ của bạn? Và khi con bạn đến tuổi vị thành niên, mọi sự còn khó khăn hơn. Chúng dường như chối bỏ mọi điều chúng ta dạy bảo chúng. Theo chúng, chúng ta chẳng hiểu biết gì cả. Các giá trị tinh thần và những gì chúng ta tin tưởng đều bị chúng thách đố. Mọi điều chúng ta nói ra đều được coi như những trở ngại cho chúng. Có sự căng thẳng trong gia đình lên đến cao độ. Nhưng chúng ta lại quan trọng hơn bao giờ hết đối vơi các con cái vị thành niên. Trong khi chúng đang áp dụng các giá trị của bạn bè chúng, là những đứa đang ảnh hưởng đến chúng nhiều nhất, chúng ta phải hiện diện để chống lại sự lôi kéo của rượu chè và ma túy. Những độc được này càng ngày càng len lỏi vào đời sống của con cái bạn và hủy hoại chúng.

Hậu Quả Tai Hại Trẻ em vị thành niên không tìm được niềm an vui nơi gia đình sẽ đi tìm kiếm ở chỗ khác. Một số bỏ nhà ra đi. Nhiều đứa khác tìm cách chạy trốn các áp lực: một đứa con trai thông minh và vui tính tìm sự thoát ly trong ma túy, một đứa con gái khỏe mạnh và vui nhộn bắt đầu chè chén.

Trẻ Vị Thành Niên Ở Trong Giai Đoạn Sóng Gió Nhất Trong Đời

Trẻ vị thành niên phải đối phó với các áp lực người lớn không cho là quan hệ. Cơ thể chúng thay đổi, chúng phải thích nghi với con người mới chúng thấy khi soi gương. Chúng cảm thấy con ngưòi chúng khác lạ. Chúng bắt đầu chú ý đến vấn đề tính dục. Chúng thường xuyên có sự lo lắng bất an. Chúng cảm thấy có áp lực phải phù hợp với bạn bè và sẽ bị riễu cười nếu không theo. Các sự thay đổi này có thể hết sức sợ hãi, lạ lùng và buồn chán. Trẻ vị thành niên có những linh tinh tốt, nhưng chúng cũng làm cho chúng ta ngạc nhiên về khả năng xét đoán thiếu đúng đắn của chúng. Con Cái Vị Thành Niên Cần Bạn Trong khi các trẻ vị thành niên đang đòi hỏi được đối xử như người lớn, chúng vẫn cần một mái nhà êm ấm, một nơi trú ngụ. Và mặc dầu chúng không chịu công nhận, chúng cần có những khuôn phép, giới hạn, và rất nhiều sự giúp đỡ để có thể sắp xếp cuộc đời của chúng và quan trọng hơn cả là tình yêu. Trong giai đoạn trưởng thành sóng gió, điều quan trọng các phụ huynh cần nhớ (mặc dầu con cái vị thành niên của chúng ta lại muốn quên đi), đó là chúng ta yêu thương chúng và chúng cũng yêu thương chúng ta. Cuối cùng thì đây là điều làm cho mọi nỗ lực của chúng ta có ý nghĩa.

Bạn Hiểu Biết Gì Về Con Cái Của Bạn?

Bạn có thể nói, “Con tôi không bao giờ làm như thế.” Đa số không. Nhưng cho dù các con bạn không làm như vậy, bạn hãy suy nghĩ về những câu hỏi sau đây:

1. Con cái bạn giờ này đang ở đâu?
2. Con cái bạn ghê sợ điều gì nhất?
3. Ai là bạn hữu thân nhất của con cái bạn?
4. Bạn hữu của con bạn có được vui đón chào vào nhà của bạn không?

Xin nhớ là một mối liên hệ mật thiết nhất đối với con cái là phương cách tốt nhất để hướng dẫn chúng, và để ngăn không cho chúng trở nên một nạn nhân trong các con số thống kê.

Sống Hòa Hợp Với Con Cái

Sau đây là một số ý kiến và phương pháp bạn có thể thử sử dụng để tăng cường mối liên hệ giữa bạn và con cái. Nếu chúng không có hiệu qủa tức thời, nên tiếp tục sử dụng vì chúng ta cần thời gian để thực hành:

1. Bỏ thì giờ ra cho con cái vị thành niên. Tìm một sinh hoạt bạn thích làm với con cái và theo đuổi sinh hoạt này. Nếu lời mời gọi của bạn bị từ chối, nên tiếp tục mời.

2. Lắng nghe, thật sự lắng nghe. Vì phụ huynh qúa bận rộn và có qúa ít thì giờ, chúng ta thường nghe trong khi lau chùi, rửa chén, hay sửa xe. Bỏ công việc vặt trong nhà sang một bên để con cái bạn biết rõ bạn đang lắng nghe chúng.

3. Hãy nhìn xa trông rộng. Đừng coi những lỗi lầm nhỏ nhặt như nhũng tai vạ khủng khiếp. Chỉ nên chọn những vấn đề quan trọng. Không nên biến gia đình thành một bãi chiến trường.

4. Hãy chấp nhận những sự dị biệt. Hãy coi các con cái vị thành niên như những cá nhân khác biệt với bạn. Đây không có nghĩa là bạn không thể nói lên ý kiến của bạn khi bạn không đồng ý.

5. Hãy tôn trọng quyền tư hữu của con bạn. Đùng nghe lóm, đừng lục soát. Nếu chúng có hành động làm bạn lo ngại thì phải nói ra.

6. Để cho con cái tự thu xếp mọi việc của nó. Đừng bao giờ nói bạn biết rõ cảm nghĩ của chúng. Chúng tin rằng cảm nghĩ của chúng (qúa mới mẻ, và riêng tư) thật là duy nhất. Chúng phải tự tìm hiểu sự thật không có bạn giúp đỡ. Cũng đừng nói cảm nghĩ của chúng không ăn nhập gì và sẽ thay đổi. Vì chúng sống trong hiện tại, và nếu cảm nghĩ của chúng sẽ mau thay đổi thì cũng không quan trọng gì đối với chúng bây giờ.

7. Đừng xét đoán. Hãy chỉ nêu lên các dữ kiện thay vì ý kiến khi bạn khen thưởng hay chỉ trích. Nói lên các dữ kiện như “Bài thơ của con làm cho mẹ phải mỉm cười,” Hãy để cho con bạn tự đi đến những kết luận thích hợp. Con cái vị thành niên hết sưc nhạy cảm về những sự xét đoán dù là tốt hay xấu.

8. Hãy rộng lượng trong các lời ngợi khen. Hãy khen con cái về những cố gắng thay vì chỉ khen các thành qủa. Và đừng bình phẩm về con người. “Con thật là một họa sĩ đại tài” là một điều con cái khó có thể trở thành. “Bố rất ưa thích bức họa của con” là một dữ kiện đến từ trong tim.

9. Hãy đề ra những giới hạn hợp lý. Con cái vị thành niên cần có các giới hạn này. Luật lệ của bạn phải được áp dụng đồng đều và phải dựa trên những điều bạn thực sự tin và những giá trị của bạn.

10. Hãy dạy cho con cái bạn biết lấy những quyết định và những lựa chọn hợp lý bằng cách khuyến khích sự tự chủ và cho phép con bạn làm những lỗi lầm.

Đừng can thiệp trừ khi cần thiết

Làm Sao Để Tức Giận Mà Không Làm Hỏng Mọi Việc? Cha mẹ nào cũng có lúc phát điên vì giận con cái. Chúng ta đôi khi không tránh được. Nhưng có phụ huynh lại cảm thấy hối hận khi tức giận và cố giữ im lặng. Mặc dù khi tức giận chúng ta có thể nói ra những điều không nên nói, sự tức giận có thể phát khởi những đối thoại giúp cho bạn và con cái bạn hiểu biết nhau nhiều hơn. Sau đây là một vài hướng dẫn:

1. Khi bạn nóng giận đừng kết tội, đừng lên án. Chỉ nên nói cảm nghĩ và tâm tình của bạn: khó chịu, bực tức, cau kỉnh,... và tại sao? Nên nói cho rõ. Chỉ dùng những dữ kiện. Khi kết tội chúng ta sẽ làm cho con cái phải chạy tội bằng cách cãi chầy cãi cối, điều này làm cho hai bên nóng tính thêm và ngăn cản cuộc đối thoại.

2. Hãy nghĩ đến những giải pháp thay vì sự thắng lợi. Đừng cố gắng để đạt đến sự thành công về lý luận của mình.

3. Hãy chỉ đề cập đến biến cố hiện tại. Đem các trận chiến cũ ra đấu chỉ làm cho tình trạng tệ hại hơn.

4. Hãy cẩn thận, đừng tấn công bản tính cá nhân của con bạn. Hãy nói, “Mẹ giận lắm vì con không dọn dẹp sau khi bầy bừa như vậy” thay vì, “Con là đứa lười như hủi”. Con cái bạn có thể bỏ cuộc không chịu cố gắng thay đổi nữa.

5. Nếu hoàn cảnh có vẻ tế nhị, hãy viết xuống thành một lá thư. Bạn có thể nói đúng y như bạn mong muốn, và con bạn sẽ có thì giờ để suy nghĩ trước khi trả lời.

Các Dấu Hiệu Cho Biết Con Bạn Cần Những Sự Giúp Đỡ Bên Ngoài

1. Khi chúng nói đến việc tự tử dù có vẻ bâng quơ. Một đứa trẻ có ý định tự tử có thể cho đi những sở hữu qúy giá, viết chúc thư, nói đến sự chết hay nói rằng gia đình sẽ bớt khổ nếu không có nó.

2. Có sự thay đổi gần đây về thói quen ăn ngủ, lối suy nghĩ, cá tính, bạn bè, việc học hành, và các sinh hoạt khác. Một sự chấm dứt giai đoạn chán đời dài thường là thời kỳ đi trước mưu toan tự tử. Xuống ký nhiều có thể là dấu hiệu của sự nhịn ăn hay ăn rồi móc cổ họng cho ra.

3. Dùng ma tuý hay rượu chè. Bạn có thể nhận ra: các hành vi vô lý hay vô trách nhiệm, nói dối, giấu diếm, tâm tình thay đổi luôn luôn, dễ bị tai nạn. Con cái dùng ma tuý có thể có tròng con mắt nở ra, đeo kính mát trong nhà, hay than phiền là không ngủ được hay không cảm thấy khỏe khoắn. Các đồ vật qúy giá trong nhà biến mất. Bạn có thể thấy xuất hiện trong nhà những phụ tùng của dân nghiền hay các chai rượu.

4. Con bạn mới đây đổi bạn mới và chơi với những đứa bạn nghĩ rằng là dân sì-ke, là dấu hiệu cho biết con bạn có thể đi vào con đường này hay đang có những vấn đề khác.

5. Có các hành vi phạm pháp, dù chưa liên hệ đến cảnh sát hay toà án. Bạn có thể thấy chúng có những sở hữu mới hay tiền nong bạn không biết đến.

6. Thiếu tự trọng. Thiếu niềm tự tin là điều bình thường. Nhưng nếu triệu chứng này kéo dài lại là một vấn đề.

7. Chán đời nghiêm trọng. Đứng ngồi không yên, cô đơn, rút vào cái vỏ, Khó làm quen với bạn mới.

8. Nổi loạn đến mức luôn luôn chống đối.

9. Có vấn đề tại nhà trường, kể cả cúp cua, vắng mặt và học bạ bỗng nhiên có điểm xuống thấp.

10. Có những lo âu và sợ hãi làm ngăn trở cho các sinh hoạt hàng ngày.

11. Có các vấn đề giữa các thành phần trong gia đình mà lắng nghe và ngồi xuống nói chuyện không giải quyết được. Những sự thay đổi trong gia đình, như có người qua đời, có sự ly dị, hay tái hôn là những giai đoạn con cái cần có sự giúp đỡ bên ngoài.

Bao Giờ Chính Bạn Cần Phải Được Giúp Đỡ?

1. Có những chuyện trục trặc trong gia đình mà bạn không hiểu được lý do.

2. Bạn hoàn toàn bất đồng ý kiến với bạn đời của mình về những vấn đề liên quan đến con cái vị thành niên, và cả hai người không thể đi đến một sự dung hoà.

3. Bạn gặp trở ngại về việc làm, hay luôn luôn mất việc.

4. Bạn đang xài rượu chè hay ma tuý.

5. Bạn hay nổi nóng và dữ tợn đối với các con vị thành niên và không thể tự chủ được mình.

6. Người bạn đời của bạn hung dữ với bạn và con cái.

Bạn Phải Làm Gì Khi Con Bạn Bỏ Nhà Ra Đi?

Đa số những đứa trẻ bỏ nhà ra đi thường trở về trong vòng 48 tiếng. Những đứa đi lâu hơn có thể gặp rất nhiều tình trạng nguy hiểm. Do đó phải làm tất cả mọi sự có thể để đem con trở về nhà.

1. Giữ một cuốn sổ tay có ghi những biện pháp bạn đã làm và ngày tháng.

2. Liên lạc với láng giềng, họ hàng, các bạn hữu, thầy cô, người chủ hay bạn làm cùng chỗ của con bạn.

10. Chuẩn bị để đối thoại lần đầu với con. Dù là đối điện hay trên điện thoại, tỏ ra lo lắng thay vì giận dữ. Hãy nói: “Bố mẹ yêu con.”

11. Chuẩn bị nhanh chóng để giải quyết vấn đề đã làm cho con bạn bỏ nhà ra đi. Khi con bạn đã trở về, những cảm xúc sẽ rất cao. Cần có người bên ngoài đến giúp gia đình bạn đối phó với những sự căng thẳng này. Bạn có thể thấy là tạm thời nên tìm một nơi trú ngụ cho con bạn trong khi bạn giải quyết tình trạng gia đình...

--------------------------------------
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Hoai_ke_mui
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 13/08/2007
Bài gửi: 202
Số lần cám ơn: 2
Được cám ơn 23 lần trong 22 bài viết

gửi email
Bài gửigửi: 29.08.2009    Tiêu đề: re: Trẻ em 13t .... Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Con cái trong gia đình là tình yêu của cha mẹ do ân huệ Thiên Chúa ban. Mọi gia đình đều hân hoan đón nhận. Từ chối con cái bất cứ dưới hình thức nào cũng làm thương tổn tình yêu vợ chồng.

Nhưng con cái không phải là những con búp bê, đặt đâu nằm đó. Chúng có ăn có uống, có mạnh khỏe có ốm đau, và chúng sẽ lớn lên thành con người đầu đội trời chân đạp đất. Có ích cho xã hội, hay họa tai cho xã hội? Việc tương lai ai đoán biết được?

Nhưng cái biết được, là hôm nay chúng có được giáo dục không? Và chúng được giáo dục tốt hay xấu? Bởi vì theo lẽ bình thường, con trẻ được giáo dục như thế nào, thì lớn lên chúng sẽ trở thành như thế ấy. Không hẳn là 100%, nhưng cũng được bảy tám mươi. Vì thế việc răn dạy con để tâm trí chúng hướng vế điều thiện, và hành động chúng quen với việc tốt, là bổn phận của cha mẹ. Trong thư Dothái, thánh Tông đồ viết: "Còn gì là con, kẻ người cha không dạy." (Dt. 12,7b)

DẠY CON: MỘT QÚA TRÌNH ÐẦY CAM GO

Nói chung, đối với con cái các bậc cha mẹ luôn bao bọc trong tình thương mến, và đã hy sinh cho con bằng tất cả cuộc đời. Tuy vậy trong cá biệt vẫn có những cha mẹ bỏ bê con cái, và có nhiều trẻ em bị hành hạ ngay trong gia đình.

Cho nên việc dạy con là cả một qúa trình hết sức cam go, phải xuất phát từ chính tâm của cha mẹ. Có những nhà qúa nghèo, lầm than lao động suốt ngày không kiếm đủ hai bữa no, thậm chí con cái chưa đến tuổi trưởng thành đã phải làm việc, mà chúng vẫn nên người. Ngược lại có những gia đình giàu có, con cái được ăn học đầy đủ, nhưng vì nuông chiều con cái qúa mức, khiến chúng trở thành kiêu căng hư đốn.

Những điều dạy về giáo dục trong các sách luân lý giáo khoa là những điều tốt, xuất phát từ bao kinh nghiệm và kiến thức của người viết, nhưng vẫn chỉ là lý thuyết tương đối. Bởi vì trẻ em là những con người tự do, tự trong tâm trí chúng có khả năng theo hoặc chống lại những điều răn dạy ấy. Bởi vì trong chúng cũng như trong mọi người chúng ta đều phải mang gánh nặng rất bí nhiệm: "Bí nhiệm của tội lỗi".

Ðã có những đứa nhỏ khi còn bé đi lễ đi nhà thờ ngoan ngoãn dễ thương, khi đến tuổi lớn lên thì đổi hẵn tính nết. Có những cha mẹ rất đạo hạnh mà con cái lại không nên thân. Có cháu của linh mục, em Ðức Cha, chị của ma sơ làm gương xấu, mà con cái của hàng lê dân ít học lại trở thành thánh nhân. Ðiều bí nhiệm trong con người là thế.

Cho nên việc dạy dỗ con cái trong gia đình, giáo dục trẻ em trong các lớp giáo lý, không phải chỉ mấy bài học thuộc lòng, mấy lời đàn áp khi chúng quậy phá mà tưởng đã là giáo dục. Bởi vì sức con người thì hạn chế, nhãn quan con người chỉ nhìn thấy hiện tượng bên ngoài. Cho nên ngoài những cố gắng của riêng mình, cha mẹ, những nhà giáo dục, còn phải trông nhờ vào một sức thần thiêng của Ðấng đã làm nên cả thân xác linh hồn con người. Ðấng đã nhìn thấu suốt tận tâm can. Ngài mà còn phải nhẫn nại đeo đuổi con người từ đời nọ đến đời kia để dụ dỗ dẫn dắt nó trở về với Chính Ðạo, huống hồ sức của chúng ta.

DẠY CON TỪ THUỞ CÒN THƠ

Dạy con từ thuở còn thơ.
Dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về.

Câu dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về đối với gia đình Việt Nam thời phong kiến trước đây, thời mà người ta thường nói: "Thuyền theo lái, gái theo chồng"; hoặc: "Tại gia tòng phụ, Xuất giá tòng phu, Phu tử tòng tử", thì đúng là khuôn vàng thước ngọc. Nhưng hôm nay không còn có ý nghĩa gì, nếu không nói là qúa lỗi thời. Bởi vì không những nó ngược với nhân bản, mà còn sai với luật hỗ tương của tình yêu. Ngoài ra, trong hoàn cảnh xã hội hiện nay, hai người đều đi làm có tiền lương, nên người chồng tuy là chủ gia đình, vẫn bàn hỏi với người vợ để chung lo trách nhiệm. Ít còn thấy cảnh chồng chúa vợ tôi trong gia đình.

Mặt khác qua cuộc sống gia đình, chúng ta thấy đã có kẻ làm chồng được nên thân là nhờ vợ dạy. Nhiều người trong chúng ta đã đọc chuyện giết chó dạy chồng trong Cổ Học Tinh Hoa. Mặt khác Kinh thánh lại nói: "Người nam sẽ bỏ cả cha mẹ mà khắn khít với vợ mình." (Mt. 19, 5). Còn thư Côrinthô nói: "Vì chồng ngoại thì được thánh hóa nhờ vợ." (1Cr. 7,14) .

Dạy con từ thuở còn thơ, câu này vẫn rất đúng cho mọi thời, nhưng chưa đầy đủ. Bởi vì khi trồng một cây qúi, người ta phải lao công từ khi lựa hạt, chọn giống rồi mới đem gieo, huống hồ là việc xây dựng một con người có thân xác, có trí khôn, có linh hồn bất tử thì càng phải chăm sóc biết bao. Cho nên việc dạy con phải bắt đầu từ khi em bé còn là bào thai trong lòng mẹ. Việc giáo dục ấy được gọi là Thai Giáo.

THAI GIÁO

Việc này đối với một số cha mẹ cho là còn qúa sớm, hoặc chưa quan tâm, nhưng thực sự rất quan trọng. Ngay trong Kinh thánh, đã từng nhắc việc Chúa lo đến các thai nhi:

Tạng phủ tôi, Thiên Chúa đã gầy tạo cho tôi từ trong dạ mẹ. (Tv. 139,13)

Từ dạ mẹ, người đã nên Chúa Trời của tôi. (Tv. 22,10).

Người đã mặc cho tôi da thịt. Và đã dệt tôi bằng gân và cốt. Cho tôi gân thịt và máu nóng. Người canh chừng hơi thở của tôi. (Gióp 10,11-12).

Tuy thế ngay trong các gia đình tại Mỹ, tại Tây Âu, việc chăm lo cho thai nhi về mặt thể lý như khám thai, thăm bác sĩ, chụp siêu âm v.v., thì rất chu đáo, nhưng vẫn ít lưu tâm đến việc thai giáo. Nói chi đến những gia đình nghèo ở những nước chậm tiến, bà mẹ có bầu, vai vẫn gánh hàng đi chợ, tay còn dắt đứa con nhỏ lấp xấp chạy theo. Việc mang thai, sinh nở đành phải xuôi theo tự nhiên, đầu óc nào còn nghĩ đến chuyện tỉ mỉ cho đứa con trong bụng. Chưa kể những trường hợp em bé bị khinh rẻ coi thường, khó thể nói đến việc Thai Giáo:

1. MANG BẦU NGOÀI HÔN NHÂN

Chúng ta thấy trong xã hội phóng khoáng hôm nay, nhiều con gái đã mang bầu ngoài hôn nhân. Hoàn cảnh đó, đứa bé trong bụng rất bị thiệt thòi, không chỉ bị coi rẻ, mà vì nó là một nỗi ray rứt cho mẹ nó nên mạng sống của nó cũng rất bấp bênh. Ðôi khi cả việc đổi lấy một cái danh dự hão huyền nào đó cho gia đình hoặc do chính ý muốn người mẹ có bầu, hài nhi cũng phải câm nín chịu giết chết. Không tự mình thốt được một tiếng kêu, không một ai bênh vực. Tàn ác hơn nữa, việc giết sinh mạng yếu đuối vô phương tự vệ như thế cũng đã được luật pháp nhiều nước trên thế gian này bảo vệ.

Ở Trung Cộng, ở Việt Nam, rất nhiều đôi vợ chồng thật, hôn nhân hợp pháp, mà phải cam tâm giết con theo chính sách của nhà nước để giữ được công ăn việc làm. Ngay ở Hoa Kỳ, một nước giầu có, dư ăn dư mặc, chẳng bị ràng buộc gì về kinh tế, chẳng chế tài gì về lễ giáo, khi mang bầu còn được chính phủ giúp đỡ nhiều mặt, thế mà những đôi trai gái khi đú đởn có thai, vẫn cứ đi phá như thường.

2. HIẾP DÂM BỊ MANG BẦU

Nói đến những trường hợp bị hãm hiếp, em bé có ở trong tử cung ngoài ý muốn của mẹ nó, thì mạng sống của nó càng thê thảm biết bao. Trong ký ức người người con gái bị hãm hiếp, thai nhi đó là một vết chàm in đậm trên thân xác, là nỗi căm hờn tủi hổ trong tâm hồn, không chỉ một ít tháng mà suốt cả cuộc đời. Sự có mặt của nó ở trên cõi đời này là nỗi đau hận của mẹ và ô nhục của con.

Tuy nhiên cũng phải nói ra điều này, điều mà rất chói tai cho người bị hiếp dâm, đó là, nhìn về mặt huyền bí siêu nhiên, đứa bé đó cũng như tất cả đứa bé khác, đều được Thiên Chúa yêu thương, nếu Chúa không thương, làm sao nó có thể thành một mạng sống? Và nếu về sau, nó được Thanh tẩy trong Nước và Thần Khí nó vẫn được phúc trở thành thân mình của Chúa Kitô..

Thế nhưng đứng ngoài nói thì qúa dễ, không đụng đến bản thân, khuyên gì nghe cũng hay. Thử đặt mình vào hoàn cảnh của người con gái đau khổ, đang mang trong dạ mình một bào thai bị coi như thứ nghiệt chủng, lúc ấy chỉ muốn ai có thể giúp nàng tống khứ nó ra ngoài. Những lời khuyên bảo cho dù là Chân lý, vẫn khó mà lọt tai. Trường hợp qúa bi phẫn này, muốn vượt qua phải có sức mạnh Ơn Trên chỉ dẫn đỡ đần mới giải quyết được trong bình an.

LÀM SAO GIÁO DỤC MỘT THAI NHI?

Một thai nhi chưa đủ hình hài, chưa biết nhìn, chưa biết nói, chưa biết nghe, làm sao mà giáo dục?

Từ bụng mẹ, trước mặt Thiên Chúa, thai nhi đã có giá trị là một con người như mỗi người chúng ta. Mặt khác, vì thai nhi qúa yếu đuối, và hoàn toàn bao kín trong Thinh Lặng, nên ít được để ý đến, chỉ dồn sự chăm sóc vào người mẹ để cho nó được lớn lên trong tự nhiên. Thai nhi trong bụng mẹ, tuy tri thức bị hạn chế nhưng sự thụ cảm đã bắt đầu. Người mẹ mang thai, không chỉ trao đổi máu huyết của mình với đứa con qua cuống nhau, mà giữa mẹ con còn có sư cảm thông huyền diệu. Ðọc Tin mừng theo thánh Luca, chúng ta thấy được sự cảm nhận này của baby:

"Maria vào nhà Zacarya và chào Elizabeth. Và xảy ra là thoạt Elizabeth nghe lời Maria chào, thì hài nhi nhảy mừng trong dạ mẹ". (Lc 1,39tt).

Chuyện bà Elizabeth mẹ của Yoan tẩy giả trong thánh kinh đã chứng minh điều đó. Khi mẹ được niềm vui tràn ngập của Chúa Thánh Thần thì con 6 tháng nhảy vui trong dạ mẹ. Vì thế khi người mẹ sống vui tươi thanh thản, thai nhi bằng an, tim đập nhịp nhàng; khi mẹ buồn phiền, nóng giận, say sưa, thai nhi cũng xốn xang, tim đập nhanh. Niềm vui nỗi buồn, đồ ăn nước uống, cái gì thấm vào cơ thể, tinh thần người mẹ, cũng thấm vào nội tạng tâm trí của con. Ảnh hưởng tốt xấu sẽ theo suốt đời của nó. Ðã xảy ra là, có một người mẹ trong thời thai nghén, cứ sáng say chiều sỉn, khi đứa bé chào đời, nó bị mù cả hai mắt, và trí khôn của em rất chậm.

THƯA CÁC BÀ MẸ MANG THAI

Xin các bà mẹ đang mang thai thấy được rằng: Chín tháng cưu mang một em bé cũng là chín tháng giáo dục tâm hồn, và chín tháng bồi dưỡng thân xác của em, bằng cách sống hằng ngày của các bà.

Người mẹ điều độ việc ăn uống, sống nhân ái vui tươi, và luôn cầu nguyện, em bé trong lòng sẽ thoải mái cả thể xác lẫn tâm hồn.

Tuy cuộc sống ở đâu cũng đầy rẫy khó khăn, nhưng buồn lo nôn nóng cũng chẳng giải quyết được gì, chỉ mệt mỏi cho mình và tổn hại cho đứa trẻ trong bụng.

Các bà hãy trông cậy vào Chúa, Ðấng làm cho đứa bé có mặt thì Ngài cũng đang luôn quan phòng chăm sóc cho nó và còn yêu mến chăm lo cho cả người đang thai nghén nó nữa.

Thiên Chúa quyền năng, Ngài sẽ giải quyết mọi khó khăn cho những ai trông cậy vào Ngài. Nếu Thiên Chúa không thương thì đứa nhỏ không thể thành hình, và nếu Thiên Chúa không tín nhiệm bà, thì đứa nhỏ không xuất hiện được trong lòng dạ bà đâu. Bởi vì đứa trẻ dù trai hay gái, đều là một kỳ công tạo thành, nó không phải một loài cỏ hoang, tự có mặt, tự lớn lên, rồi âm thầm chết đi trong quên lãng. Nhưng nó là một con người, được sự chuẩn bị rất tinh tế của Ðấng Tối Cao, (Gr 1,05), được Ngài nuôi dưỡng từng giây từng phút trong bào thai, cho nó mỗi ngày một lớn lên, đến khi ra khỏi lòng mẹ, đứa trẻ sẽ nên như một lời ca ngợi tình yêu của Thiên Chúa. Ơn huệ này đã được ghi trong Thánh kinh:

"Bởi chưng vì lòng yêu mến mà Thiên Chúa đã chọn anh em trong Chúa Kitô Giêsu từ trước tạo thiên lập địa . . .
Và tiền định cho được phúc làm con nhờ Chúa Kitô Giêsu . . .
để nên lời ca ngợi cho Vinh quang Thiên Chúa." (Ep 1, 4-6)

Thiên Chúa đã chọn em bé cũng như đã chọn mỗi người chúng ta từ khi Ngài chưa làm ra trời đất, và đã tiền định cho em và cho chúng ta, không phải là thiên đàng hay hỏa ngục, mà là làm con của Ngài. Cho nên mỗi con người có mặt trên trần gian này đều là một lời ca ngợi cho vinh quang Thiên Chúa.

Vì thế từ trong dạ mẹ, hài nhi đã bắt đầu một cuộc sống rất diệu kỳ. Cuộc sống ấy tuy như thể mỏng manh (phôi thai), nhưng lại rất vững chắc trong sự tiệm tiến của bàn tay Ðấng Quan Phòng. Bởi vì cái phôi cái thai ấy là một sinh vật có xác hồn, được Thiên Chúa biết đến. Lời Chúa đã nói rõ ràng:

"Trước khi ta nắn ngươi trong bụng mẹ, Ta đã biết con. (Gr 1, 05).

Các con, những kẻ được Ta vác từ lòng mẹ, và được gánh từ ở tử cung." (Gs 46,3b).

Tuy thai nhi nhỏ bé yếu đuối như thế, nhưng Thiên Chúa đã tiền định cho nó có mặt ở đời này không chỉ để làm con và làm chủ muôn loài, mà còn hưởng phần gia tài vô cùng quí giá của Chúa, với chức năng là kẻ thừa tự trong Ðức Kitô Giêsu. Nghĩa là Ðức Kitô Giêsu có quyền năng hạnh phúc gì, thì trong Ngài, chúng ta và em bé cũng sẽ được có như thế. (Ep 1,5 & Rm 8, 29).

Xin các bà hãy cộng tác với Thiên Chúa trong huyền nhiệm này.

Bằng cách nào? Bằng cách các bà hãy luôn luôn cầu nguyện và siêng năng chịu Bí tích; Thần Khí Thiên Chúa sẽ chỉ cho bằng cách nào.

SÁU NĂM ÐẦU TIÊN CỦA ÐỨA TRẺ

Kinh thánh Cựu Ước nói: "Từ phút đầu hãy dạy cho trẻ thơ biết đường lối phải đi theo, cho đến tuổi già nó sẽ không lạc đường của nó." (Cn 21,6).

Những nhà giáo dục có kinh nghiệm và đứng đắn trên thế giới đều đồng ý rằng: "Giáo dục trẻ em phải được bắt đầu ngay từ SÁU NĂM ÐẦU TIÊN trong cuộc đời" và rằng: "Ở khoảng từ Bốn đến Tám năm tuổi, em bé đã ghi nhận điều gì vào tâm trí, thì khó có thể phai mờ".

Nhưng đối với các gia đình, thường thì sáu năm đầu tiên là sáu năm phục vụ đứa trẻ, dồn hết tình thương vào nó. Ðứa bé như cục nam châm hút sắt, hút cha mẹ đứa trẻ, hút ông bà cô chú, thành ra chẳng giáo dục gì cả, chỉ muốn làm theo ý nó. Tuy nhiên nếu đem tình thương ấy áp dụng vào đường lối giáo dục thì rất tuyệt hảo, như sẽ nói sau.

Ðọc Kinh Thánh chúng ta thấy không ai yêu Chúa Con bằng Chúa Cha (Mt 3,16-17), thế mà Con Thiên Chúa làm người cũng phải được giáo dục. Thư Do Thái viết: "Dù là con, Ðức Giêsu đã phải đau khổ giãi dầu mà học cho biết vâng phục." (Dt. 5,8).

EM BÉ QUÁ NHỎ, SÁU NĂM ÐẦU TIÊN
GIÁO DỤC CÁCH NÀO?

a- Bằng sữa mẹ.
b- Bằng thói quen tốt:

Bằng sữa mẹ:
Ðây là một cách giáo dục kỳ diệu của tình thương, mà ít bà mẹ để ý đến. Mẹ cho con bú, dù chỉ vài tuần lễ đầu đời thôi, thì người mẹ đã nối một sự liên hệ tuyệt hảo giữa mẹ và con. Vì bà đã ban tặng cho con một sự an bình tuyệt vời bằng giòng chảy yêu thương mà Ðấng Tạo Thành đã gạn lọc tự tình thương và máu thịt người mẹ để ban cho con, đó là Sữa Mẹ.

Tình yêu giữa mẹ con, tình Mẫu Tử đích thực bắt đầu từ đây. Cho nên Kinh thánh đã có lời chúc phúc: "Phúc cho vú đã cho Thầy bú" (Lc. 11, 27). Lời chúc này là cho cặp vú người mẹ và cả đứa con được bú sữa từ cặp vú huyền diệu đó.

Gọi là huyền diệu, bởi vì một phụ nữ không sinh con, cho dù có bộ ngực đẹp thế nào, hoặc có bơm có độn, để hấp dẫn đàn ông thế nào chăng nữa, cũng chỉ là bộ ngực chết, vì nó không có nguồn sữa từ đó phát sinh ra. Xét về mặt siêu nhiên, một cặp vú không tuôn mạch sữa thì chưa được coi là có phúc lộc, và một đứa con không được bú bầu sữa ngọt ngào từ lòng mẹ, thì em bé đó cũng chưa được hưởng tình mẫu tử trọn vẹn.

Có thể nói tình mẫu tử khởi đầu được xây đắp bên bầu sữa mẹ. Lòng mẹ là trường giáo dục đầu tiên của con trẻ. Khi em bé từ trong lòng mẹ bước ra một thế giới hoàn toàn xa lạ đối với nó, thử hỏi những ngày đầu tiên, còn có chỗ nào đáng tin cậy, đáng nương tựa vững chắc cho em hơn là hơi ấm của bầu sữa mẹ. Khi bé bú sữa, nó còn được nghe nhịp đập của trái tim mẹ mình, vì không phải ngẫu nhiên mà Tạo Hóa đã để cho hai bầu sữa nằm gần ngay bên trái tim của người phụ nữ.

Chính Thiên Chúa cũng đã nói lên tình thương của Ngài đối với chúng ta bằng hình ảnh người mẹ cho con mình bú sữa:

"Như một người được mẹ an ủi, Ta cũng vậy, Ta sẽ an ủi các con.

Các con sẽ được bú mớm, Các con sẽ được bế bên sườn. Ðược nâng niu trên đầu gối." (Is. 66,12-13).

Ðáng thương biết bao! Những em bé khi mới chào đời đã mất mẹ, hoặc bị mẹ bỏ rơi.

Tập Thói Quen Tốt
"Từ phút đầu hãy dạy cho trẻ thơ biết đường lối phải theo, cho đến tuổi già nó không lạc đường của nó." (Cn. 21,6)
Tại sao hôm nay khi mặc áo, chúng ta lại xỏ tay phải trước? Ðó là thói quen. Vậy đối với em bé, chúng ta không nên lý luận dài dòng, chúng chẳng hiểu gì. Hãy tập thói quen tốt cho chúng, như:

- Ăn ngủ tiêu hóa đúng giờ.
- Lớn lên một chút, độ trên hai tuổi, tự đánh răng rửa mặt, rửa tay dơ trước khi ăn.
- Tập làm dấu Thánh Giá một cách nghiêm chỉnh.
- Cám ơn Chúa trước khi ăn, khi đi ngủ, và khi thức dậy.
- Tập chào hỏi, biết cám ơn, biết xin lỗi.
- Trong gia đình luôn luôn sử dụng tiếng mẹ đẻ với con cái.

Những gia đình Việt đang ở Mỹ, đừng sợ con em mình không biết nói tiếng Anh. Khi đến tuổi đi học, các em sẽ phải học chung với trẻ em Mỹ. Hiện nay nhiều trẻ em Việt Nam nói tiếng Mỹ lưu loát hơn tiếng Việt. Một số ít cha mẹ đã không thấy đó là một mối lo, mà lại lấy làm hãnh diện về việc đó. Về sau mới thấy bất đồng ngôn ngữ là một trở ngại rất lớn cho việc giáo dục, cho tình liên kết trong gia đình và gia tộc, cho lòng hiếu thảo của con cái đối với cha mẹ.

* Tập cho em biết nói xin lỗi khi làm điều gì sai.
- Tập cho em biết thương yêu anh chị em trong nhà, biết thương yêu giúp đỡ bạn bè.
- Tập cho em biết ngăn nắp trật tự, chơi xong cất đồ chơi vào chỗ cũ.
- Tập cho em biết tươi vui nét mặt khi nói chuyện, không nhăn mặt, không gay gắt, nhất là khi nói với cha mẹ.
- Tập cho em biết qúy trọng môi trường, cây cối chim cá cỏ hoa v.v.

* Những điều nên tránh:
- Cha mẹ chửi thề, cãi lộn trước mặt con cái.
- Cha mẹ chỉ trích nói xấu người khác trước mặt con cái.
- Cha mẹ ghét ai thì cũng bắt con cái phải ghét người đó.
- Dụ khị em bé, hứa cho cái này, hứa làm cái kia rồi không giữ lời hứa. Việc này rất nguy hiểm, vì sau này em sẽ nghi ngờ lời hứa của cha mẹ.
- Hù dọa em bé, như: ông kẹ bắt, con ma bắt, v.v.
- Không nên để em bé gần vật dụng nguy hiểm như lửa, nước, thuốc uống, dao kéo, bao nilông v.v.
- Không nên luôn nhậu nhẹt chè chén, say sưa trước mặt em bé.
- Tuyệt đối không hút thuốc lá trong nhà, vì hơi khói thuốc lá, hại cho trẻ em hơn là cho chính người hút thuốc.
- Không bao giờ sửa phạt em theo cơn nóng giận của mình. Khi em bé làm hư hỏng sai lỗi dù nặng nhẹ, nên bình tâm sửa chữa, nhẹ nhàng chỉ dạy.

Khi em bé đang lên cơn hờn dỗi đừng la mắng hoặc đánh đập, hoặc bắt phải im nín ngay, hoặc dằn vặt em, bắt phạt em qùi, hoặc phải khoanh tay phải xin lỗi tức thì. Như thế là đàn áp, ức hiếp, bắt nạt, cho thỏa cơn tức của mình, chớ không phải giáo dục. Cứ kiên nhẫn để em hờn dỗi bướng bỉnh, ít phút sau em sẽ dịu lại, trẻ em mau quên lắm. Lúc ấy sẽ nhẹ nhàng chỉ dẫn cho em, bắt em xin lỗi. Em sẽ tỉnh trí vâng nghe và tin tưởng yêu mến cha mẹ. Nếu chính người mẹ người cha không tự chế được sự nóng nảy bản thân thì làm sao mà đòi dạy dỗ con nhỏ.

Có chuyện xảy ra như thế này, ban đêm đứa con sáu tuổi khóc làm mất ngủ, người bố nóng giận xách con quăng từ trên giường xuống đất, đứa nhỏ bất tỉnh phải mang đi cấp cứu. Sau đó thằng bé luôn luôn sợ hãi.

Một anh chồng vì ghen với vợ, thấy đứa con gái 4 tuổi đang ngồi viết trên bàn, bèn ấn đầu con bé xuống mắng: "Mày lớn lên cũng giống con mẹ mày thôi". Chẳng may mắt em đụng vào cán cây viết em đang cầm, phải đem đi bệnh viện. Tội nghiệp con bé, lớn lên xinh ơi là xinh, nhưng bị hư một mắt.

Phương pháp giáo dục trẻ em có hai mặt: "Dạy và Dỗ", mà chúng ta thường nói tắt là: "Dạy Dỗ ". Cho nên có lúc phải dạy, và có lúc phải dỗ. Chỉ dạy mà không biết dỗ, sẽ thui chột lòng yêu mến của con cái. Chỉ dỗ mà không biết dạy, sẽ làm cho đứa trẻ trở nên hư đốn. Phép Giáo Nhi là thế.

Hãy xem, Thiên Chúa là Cha chúng ta, trong cuộc đời mỗi người chúng ta, Ngài dỗ dành chờ đợi chúng ta nhiều hơn là răn dạy xử phạt. Nếu cứ mỗi lần tôi phạm tội là Chúa trừng phạt thì làm sao tôi còn sống yên ổn trên cõi nhân gian này. Suốt đời chúng ta, Chúa chỉ hàn gắn sửa chữa. Còn chúng ta thì suốt ngày chỉ soi mói hành hạ lẫn nhau, Ðối với người công giáo, cụ thể rõ ràng nhất của việc sửa chữa, hàn gắn, dạy dỗ của Thiên Chúa cho chúng ta, đó là các Bí tích. Nếu các bậc cha mẹ, các chủ chăn trong đạo có được tấm lòng yêu thương chịu đựng đích thực, (không phải như Chúa Giêsu), mà là của Thánh Tâm Chúa Giêsu, thì gia đình, xứ đạo sẽ là thiên đàng dưới thế.
- Không nên cho em bé xem phim bạo hành hoặc phim hở hang.
- Không nên cho em bé chơi những đồ chơi như gươm giáo, súng đạn.
- Không nên cho em bé tham dự vào những cuộc karaoke của người lớn, rồi tập cho em nhảy nhót uốn éo theo các bài hát điệu múa tình tứ, mà lắm khi người lớn cũng thấy ngượng ngùng.
- Không nên so sánh con cái mình với con cái người khác để khen em hoặc chê bai em, như vậy tập cho em tính kiêu ngạo tự tôn, hoặc làm cho em bị mặc cảm tự ti. Chúa đã ban cho con người chúng ta, mỗi cá nhân có một đặc tính khác nhau, không ai giống ai. Người có khuyết điểm này thì có ưu điểm kia. Phát huy ưu điểm của con cái và chỉ dẫn khuyết điểm để nó biết mà sửa chữa. Ðừng bắt con mình phải giống con người khác. Chẳng có con ai hoàn hảo trọn lành cả, chỉ có Ðức Kitô Con Thiên Chúa mới trọn lành trọn hảo mà thôi.
- Ðừng thiên vị con trai con gái, đừng thương con này hơn con khác.
Trẻ em hay bắt chước những gì người lớn làm. Lòng trẻ em như tờ giấy trắng, nó sẽ “copy” tất cả những gì nó thấy được nơi người lớn. Người lớn ấy là cha mẹ, là anh chị trong gia đình, là cha, là sơ trong nhà thờ, là thầy cô giáo ở trường v.v. Nhưng trước hết và gần nhất là cha mẹ trong gia đình.

Cha mẹ tập thói quen cho con nhỏ nhưng đừng quên rằng em bé cũng có thể tự tập thói quen bằng mắt bằng tai của nó. Những điều nó nghe cha mẹ nói và thấy cha mẹ làm hàng ngày, cứ âm thầm in vào trí khôn nó. Những cách cư xử của cha mẹ trong gia đình, tùy gương sáng gương xấu, sẽ là những bài giáo dục tốt hoặc tồi đối với con cái.

Người cha buổi sáng đứng trước Thánh giá Chúa mà cầu nguyện trước khi đi làm. Người mẹ nhìn lên ảnh Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp than thở khi gia đình gặp cơn khốn khó. Ðó là những gương lành tuyệt vời, nhiều lần hơn những lời khuyên đạo đức lê thê. Và lời người bố chửi rủa người mẹ khi nóng giận, người mẹ nói lại những lời cay chua, là độc tố thấm vào tim vào óc con cái, thương tổn suốt đời, không thể chữa lành.

Gương Sáng, đừng Gương Xấu

"Từ phút đầu hãy dạy cho trẻ thơ biết đường lối phải theo,
cho đến tuổi già nó không lạc đường của nó." (Cn 21,6)

Các bậc phụ huynh đều đồng ý, việc tập thói quen cho em bé có hai mặt: Lời dạy và Gương sáng. Lời dạy một đàng, Việc làm một nẻo là phản giáo dục. Ðừng nghĩ trẻ em còn nhỏ không biết gì. Một lần bất tín, vạn sự chẳng tin.

Trẻ em trong bào thai, dạy bằng cái Tâm của người mẹ. Trẻ nhỏ đã sinh ra, dạy bằng cái Tình của cha mẹ tương kính yêu thương nhau, rồi cùng nhau chăm sóc cho bé. Trẻ nhỏ từ hai tuổi trở lên cho đến tuổi vào đời, dạy bằng Gương sáng và Thói quen tốt của cha mẹ và anh chị trong gia đình.

Từ 6 tuổi đến tuổi vào đời

Nếu cha mẹ bỏ qua sáu năm đầu, buông thả theo ý con, không lưu ý giáo dục gì cả, đến năm bé sáu tuổi mới bắt đầu uốn nắn, thì thật là khó khăn. Bởi vì con chúng ta đã quen với nuông chiều, quen làm theo ý riêng của nó, vụng dở thì nhiều, khôn hay thì ít. Khi ấy muốn cho các em vâng lời ngay, sẽ không tránh được sự la mắng, đe dọa, thậm chí có thể đánh đập nữa.
Hơn nữa, ở tuổi này trở lên, con cái cũng bắt đầu bung dần ra khỏi vòng tay cha mẹ như: đi học, đi nhà thờ, đi chơi một mình quanh xóm. Ở những nơi đó, chúng sẽ gặp những em khác đủ lứa tuổi, tử tế cũng có, mà xấu cũng nhiều, chưa kể đến những hình ảnh em thấy trong sách, trong truyền hình, phim video, trong games, đầy bạo lực, hận thù, tình tứ, mánh khoé, dối gạt.

Nhân ái và Nhẫn nại

Giáo dục con ở lứa tuổi này phải tinh tế, vì trí khôn trẻ em còn rất đơn giản, mà lại hay tò mò và thường bắt chước người lớn một cách vô thức vô tri. Cho nên nhiều khi những cử chỉ, việc làm của các em, theo cách nhìn của người lớn tuổi cho là có tội, nhưng đối với các em chẳng phải là tội đâu. Ðừng nên chỉ nhìn hiện tượng bên ngoài của trẻ rồi la lối để làm chúng nhát sợ. Ðừng dễ nổi nóng, tuyệt đối không nên mắng con là: "Ðồ qủi! Ðồ ngu! Ðồ mất dạy!" Vì con là bởi gốc cha mà ra. Mà cha thì bởi gốc Ðức Kitô Giêsu.
Sự ngu khôn ở đời, dù lứa tuổi nào cũng khó có tiêu chuẩn để định giá cho đúng. Chúng ta đã từng nghe có vị lớn tuổi tự trách khi trót làm điều lầm lỡ: "Thật mình già đầu mà còn dại".

Riêng về con nít nếu ta đánh giá bằng cách, "ăn của người là khôn, bị người ăn là ngu", để răn đe sửa dạy chúng, thì đó là cách giáo dục rất nguy hiểm. Chính quan niệm này đã làm cho một số con em học cách sống khôn ranh mánh khoé trước tuổi. Những em như thế khi trưởng thành dù ở địa vị nào trong xã hội, hoặc trong giáo hội, cũng chỉ sống tìm lợi cho bản thân, khó mà có lòng vị tha nhân ái với người khác.

(Nếu xét theo tiêu chuẩn khôn dại người đời: Khôn ăn người dại người ăn thì, thử hỏi ai dại bằng Ðức Giêsu? Ngài là một vị Thiên Chúa mà không ở lại trời cao đồng hàng đồng trị với Thiên Chùa, mà đem thân xuống đất, mặc lấy xác phàm, bị dèm pha chế diễu, bị kẻ khinh người ghét, rồi cuối cùng là cái chết, không phải trên giường như chúng ta, mà chết trên thập giá, Pl. 2,5-11. Chính cái điên dại của Ðức Giêsu, mà chúng ta và nhân loại mới có được tốt như ngày hôm nay. Cái điên dại đó là TìnhYêu")

Trí dục, Ðức dục

Ðạt được phương cách giáo dục tốt, cho trẻ em xứng đáng một nhân vị để vào đời. thì phải có hai mặt song song: Trí dục và Ðức dục. Và chính các bậc cha mẹ phụ huynh, thầy cô, linh mục trên tòa giảng, nữ tu dạy giáo lý, cũng phải trang bị cho bản thân mình về hai mặt Trí và Ðức trước đã. Bởi vì mình có thì mới cho được người khác. Ðừng bao giờ giáo dục theo cách phản giáo dục: Hãy làm cái gì tôi nói, đừng làm cái gì tôi làm. Hơn nữa việc hệ trọng này đã được chính Ðức Giêsu Kitô cảnh giác trong Thánh Kinh:

"Ðức Giêsu nói: Ký lục và kinh sư ngự trên tòa Môsê, vậy mọi điều họ nói với anh em, anh em hãy giữ lấy, nhưng anh em đừng làm theo việc làm của họ. Vì họ nói mà không làm. Họ chất những gánh nặng đặt trên vai người ta, nhưng chính họ lại không đụng một ngón tay để lay thử xem nặng hay nhẹ" Xem Mt. 23, 1-4

Tiểu chuẩn giáo dục của tín hữu.

Nhưng nếu xét cao hơn vì chúng ta là tín hữu, thì chúng ta đừng nên quên vấn đề quan yếu này, là phải giáo dục con em theo tiêu chuẩn của kẻ tin. Tiêu chuẩn ấy lấy từ mẫu gương Thập Giá Chúa Kitô, và dìm mình trong Thần Khí tình yêu của Ngài. Tiêu chuẩn ấy là không khoan nhượng với sự tội, sự xấu, nhưng thương yêu nhân ái, xót xa trước những lỡ dại, những sa ngã của con em và của người dưới. Nâng đỡ chúng trong khi vấp ngã. Hãy xem Chúa Kitô Giêsu. Ngài đã xử với chúng ta thế nào, khi chúng ta đã phạm những tội khủng khiếp. Khi chúng ta đã làm những điều bất nhân quái ác với đồng loại, đôi khi với cả vợ, cả chồng, với cả con cái chúng ta, và còn với cả chính bản thân nữa.

Sửa dạy công minh

Ðối với con cái, hãy sửa dạy. Nhưng sửa dạy công minh, chớ không công thẳng. Công minh là có tình người và không về hùa với sự xấu. Còn công thẳng thì không có tình người, mà trái lại, để tỏ uy quyền và thỏa mãn tự ái, còn chà đạp nhân phẩm người phạm lỗi nữa. Công thẳng, không biết xót thương người lỗi phạm, mà chỉ giữ mặt mũi cho bản thân mình, cho gia đình mình, cho dòng họ mình, cho xứ đạo mình. Nhưng lắm khi cái mặt mũi ấy nó cũng tèm lem từ lâu rồi.

Tại một xứ đạo nọ, có một con gái mang thai, lên cha xin cho được kết hôn với người nó thương. Cha lững lờ không giải quyết vì nể ông bố cô gái là em họ ông trùm. Ông bố nói với cha: Nó đi đâu thì đi, để nó ở đây, mặt mũi nào mà chúng con dám nhìn bà con trong xứ. Lễ cưới của cô gái: cha lạ, không 1 bông hoa trên bàn thờ, không thấy mặt 1 người bên họ nhà gái.

Trước đây có một em gái (ở xứ đạo thuộc Ðà Nẵng, Việt Nam) vì mang thai không chồng, bị cha xứ bắt qùi ở cuối nhà thờ ngày lễ Chúa nhật. Hình phạt sỉ nhục em như thế, mà ông cha xứ lại còn nói trên tòa giảng là để làm gương cho những em gái khác.

Trên đây chỉ là số rất ít trong những câu chuyện có thật. Xin một số cha mẹ, một số các cha, và nữ tu có nhiệm vụ giáo dục con em, mỗi lần răn dạy lỗi lầm mà các đấng cho là nặng hoặc cho là mất đức khiết tịnh, hãy nhớ lại câu chuyện Người Ðàn Bà Ngoại Tình Bị Bắt Qủa Tang, trong Tin Mừng theo Thánh Gioan. Và hãy học cách Ðức Giêsu đối xử với người đàn bà ấy như thế nào.

Khi con cái sai lỗi

Khi con cái sai lỗi, ngay cả lỗi nặng, đừng phản ứng theo bản năng, mà phải giáo dục theo lý trí. Cha mẹ phải hết sức kiên nhẫn xem xét vấn đề tường tận, rồi nhẹ nhàng yêu thương chỉ dẫn. Ðừng bao giờ dạy con trong cơn nóng giận, lúc cha hoặc mẹ nóng giận, tự mình còn không kiềm chế được bản thân, làm sao mà giáo dục con cái. Dạy con lúc ấy là chỉ trút cơn nóng giận lên con cho hả mà thôi. Hậu qủa có thể gây ân hận suốt đời. Có một câu nói rất chí lý: “Người nóng giận thì mở to cái lỗ miệng, nhưng lại nhắm chặt đôi mắt”. (An angry man opens his mouth and shuts up his eyes).

Riêng trẻ em bị đàn áp trong cơn nóng giận của người cha hoặc mẹ, chúng sẽ sợ hãi lắm. Lần sau nếu có sai lỗi, chúng sẽ chối bay chối biến những điều lỗi phạm chúng làm, không phải vì chúng gian dối, mà chỉ do qúa sợ hãi mà thôi.

Tâm hồn trẻ em là cả một không gian đầy ngỡ ngàng trước mọi thứ chúng gặp hàng ngày. Có rất nhiều điều chúng đang muốn tìm hiểu, có rất nhiều câu hỏi tại sao cần được người lớn trả lời. Nếu sự sợ hãi khiến chúng thu mình lại, làm sao dám thỏ thẻ với mẹ cha. Lỡ ra lại bị ăn chửi ăn đòn. Nhưng sau lưng khuất mắt cha mẹ, chúng sẽ hỏi bạn bè, và lúc ấy bọn trẻ ngu khờ lại giáo dục cho bọn trẻ ngu khờ, thế nhưng chúng lại rất thảnh thơi sống cái thế giới dại dột ngu khờ của chúng. Khi về nhà, trẻ em lại phải sống bằng bộ mặt khác: ngoan ngoãn, yên lặng, dạ vâng.

Nếu tình trạng này cứ kéo dài, em bé càng lớn sự xa cách với cha mẹ càng lớn, khi chuyện động trời xảy ra, cha mẹ biết được thì mọi sự đã xong rồi.

Những Tiêu Cực Ảnh Hưởng Giáo Dục

Có trẻ em mất dạy không?
Có không ít trẻ em được cha mẹ răn dạy rất tốt nhưng lại không nghe lời dạy, nên đã hư hỏng. Qua kinh nghiệm giáo dục, Việt Nam ta có câu nói: "Cá không ăn muối cá ươn. Con cãi cha mẹ trăm đường con hư."
Có cũng không ít, cha mẹ chỉ chăm cho con ăn no mặc ấm, mà việc dạy dỗ thì lơ là, không răn bảo khi sai lỗi, không uốn nắn khi đường lối nó vạy vò.
Có rất nhiều gia đình vì hoàn cảnh khắc nghiệt, nên cha hoặc mẹ không thể nuôi dạy, đành phải để con cái tự lớn lên như một loài cây mọc nơi hoang dã.
Có cha hoặc mẹ vì lợi, nên yên lặng hoặc không ngăn cản con cái khi nó làm điều sai đạo nghĩa, sai luật Chúa, miễn là có tiền đem về nhà.
Có cha mẹ bênh con qúa đáng. Con làm điều trái, nhà trường, nhà thờ, hàng xóm khuyến cáo, nhưng vì tự ái, nên cứ bênh vực, không nhìn ra lỗi của con để mà sửa dạy.
Có người cha, lúc say sưa hoặc lúc nóng giận là lôi con ra dạy, lôi vợ ra đay nghiến. Còn lúc tỉnh, thì chuyện xấu gì của con cũng hể hả bỏ lơ.
Có người mẹ đi đâu cũng hết lời khoe con, cái gì của con cũng hay, cũng giỏi, cũng hơn người, mọi mặt đều hoàn hảo, không lầm không lỗi gì cả.
Có gia đình trống đánh xuôi kèn thổi ngược: bố dạy mẹ bênh, mẹ dạy bố bênh. Chuyện này thường xảy ra ở những vợ chồng có sự không hoà hợp tiền bạc, không hoà hợp gối chăn, hoặc vì người chồng có tật say sưa chè chén.
Vì thế

Xét về mặt tiêu cực thì bất cứ ở xã hội nào, cũng có những trẻ hư hỏng, mà chúng thường bị người ta gọi là những đứa trẻ mất dạy. Vậy thế nào là trẻ mất dạy? Nói một cách rất chung chung, ta có thể chia làm ba loại.

1- Những đứa trẻ không có người dạy.
2- Những đứa trẻ được dạy dỗ tốt mà không chịu nghe.
3- Những đứa trẻ được dạy dỗ không tốt. "Con ơi, nghe lấy lời cha, một đêm ăn trộm bằng 3 năm làm."

Truyền thống & Văn hóa

Cái thế giới của người lớn có những cái riêng của người lớn. Cái dĩ vãng của người lớn không phải là cái dĩ vãng cũa trẻ em. Cái kỷ niệm thơ ấu của người lớn đã có nơi quê nhà khác xa với kỷ niệm thơ ấu của trẻ thơ hôm nay tại nơi quê người. Nhất là giai đoạn hiện nay, mỗi quốc gia trên thế giới không còn là một ốc đảo nữa. Chưa kể những cuộc di dân tị nạn đã làm xáo trộn tất cả nền móng văn hoá, căn bản truyền thống, và ngôn ngữ của các dân tộc. Chính vì thế mà việc giáo dục hôm nay vô cùng phức tạp vô cùng khó khăn hơn trước bội phần. Trong hoàn cảnh như vậy, một đứa trẻ không am tường văn hóa, không thông hiểu truyền thống dân tộc, chưa hẳn là một đứa trẻ không tốt.

Lấy một ví dụ, trẻ em ở Mỹ, cách chào hỏi rất đơn giản, dù chào ông bà, cha mẹ, thầy cô, cũng không thưa không gửi, không khoanh tay cúi đầu, chỉ tươi nét mặt rồi: Hello, Hi, Good morning, v. v. Còn Việt Nam ta thì trên phải ra trên, dưới ra dưới, không thể cá mè một lứa, gặp bề trên mà cũng cứ nhe cái răng trắng ởn ra mà Hello, Hi, là vô phép.

Có một thằng nhỏ tám tuổi tên David Nguyễn, theo mẹ về Việt Nam thăm bà ngoại. Trước khi đi, mẹ nó phải mở một lớp cấp tốc chào hỏi: Con chào ngoại ạ, Con chào ông chú ạ, v.v. Thằng nhỏ được đi du lịch thì học tập phấn khởi lắm. Hai tháng sau, khi về lại Mỹ, má nó nói nó sút đi mất 3 pounds, vì không quen ăn đồ Việt Nam mỗi ngày. Và nó nói không muốn đi Việt Nam nữa, bởi vì ngoài mấy câu chào cô bác dì dượng, là thằng nhỏ hết vốn tiếng Việt. Còn bạn bè cùng lứa tuổi thì không thân thiện gì cả, chỉ thích xem nó chứ không chơi với nó. Nó thích đi Hawaii hơn.

Tuy thế, bổn phận giáo dục vẫn là của cha mẹ. Dù khó khăn cách mấy, cũng không thể buông xuôi hoặc trao phó hoàn toàn cho xã hội, cho nhà trường.

Có mẫu số chung của giáo dục không?

Việc giáo dục con cái là một trận đồ vô cùng phức tạp. Bởi vì, vợ chồng là một xương một thịt, nhưng mỗi đứa con tuy là máu thịt của mẹ cha, nhưng lại là nhân vị độc lập với cha mẹ. Nó có thế giới tâm linh riêng của nó, cho nên việc giáo dục rất tế nhị công phu. Ở đây chúng ta chỉ nói đến việc giáo dục theo đạo đức nhân bản, không nói đến nếp sống theo truyền thống văn hoá dân tộc. Nhưng cho dù nói về mặt nào chăng nữa, vẫn phải có mẫu số chung cho việc giáo dục. Mẫu số chung đó là: Làm tốt tránh xấu. Làm lành lánh dữ. Với mẫu số này con em chúng ta dù ở môi trường sinh hoạt nào chúng vẫn có thể thực hành được.

Có ngôn ngữ chung của giáo dục không?

Tất cả sự lễ phép, hiếu thảo, ghét sự xấu, thích sự lành, đều phát xuất từ lòng nhân ái. Khi lòng nhân ái (thứ thiệt) có, thì sự tốt sự thiện đã bắt đầu, và dễ san bằng mọi ngăn cách về ngôn ngữ và tuổi tác.

Lòng Nhân Ái là ngôn ngữ chung của Giáo dục. Một nụ cười tươi, một cái nhìn thân thiện, là tiếng nói của tình người. Tiếng nói ấy, Ðen Trắng Nâu Vàng gì cũng hiểu hết, xa có thể kéo lại gần, gần lại gần hơn. Khi lòng nhân ái được thể hiện giữa cha mẹ anh chị em trong gia đình thì còn tuyệt vời biết bao. Con cái hư hỏng thế nào cũng sẽ được sửa đổi.

Lòng Nhân Ái xuất phát từ Thiên Chúa trong Ðức Kitô Giêsu, không xuất phát từ đạo đức con người, đạo đức con người ở đây ám chỉ về thứ đạo đức nhà thờ sáng lễ chiều chầu, chăm chỉ kinh hạt. Cha nhà thờ cần thì hăng say năng nổ, nhưng cha già mẹ yếu nhà mình thì không phụng dưỡng. Chồng vợ không tương kính. Ðối với con cái thì khó khăn. Với xóm giềng thì bất hòa. Chốn chợ búa thì bon chen giành giựt. Nhưng gặp ai lại cứ thích khuyên đạo đức.

Ai được ơn mến Chúa thật lòng thì mới biết sống nhân ái. Yêu mến không phải giữ lề luật từng ly từng tí. Luật lệ lễ nghi quá nhiều, chỉ là dựng nên những tường ngăn vách chắn con người với Chúa. Yêu là mở ngỏ con tim cho Giêsu.

Muốn có được lòng nhân ái đích thật, thì cha mẹ phải tìm đến Thánh Tâm Chúa Giêsu Kitô, Thánh Tâm của Chúa Giêsu sẽ ban cho cha mẹ lòng yêu mến cá»

_________________
"Lạy Chúa,
Dầu qua lũng âm u con sợ gì nguy khốn,
Vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ,
Con vững dạ an tâm"
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này
BeNho
Quản lý
Quản lý


 

Ngày tham gia: 12/06/2007
Bài gửi: 363
Số lần cám ơn: 32
Được cám ơn 69 lần trong 65 bài viết

gửi email
Bài gửigửi: 30.08.2009    Tiêu đề: re: Trẻ em 13t .... Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Con cám ơn bác Ẩn, bác Lê và chú/ bác Hoài đã tìm tòi khiêng về đây cho con tham khảo ... Mai mần về có thời gian con đọc nghiên cứu thêm ...hihiih

Cám ơn cả nhà ... Mến chúc cả nhà cuối tuần an vui.

_________________
Con cảm tạ vì tất cả của 1 ngày Chúa ban. hoa hồng
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email
Hoai_ke_mui
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 13/08/2007
Bài gửi: 202
Số lần cám ơn: 2
Được cám ơn 23 lần trong 22 bài viết

gửi email
Bài gửigửi: 30.08.2009    Tiêu đề: re: Trẻ em 13t .... Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Nè nè! Không phải chú/ Bác chi mô nha! Hehe
_________________
"Lạy Chúa,
Dầu qua lũng âm u con sợ gì nguy khốn,
Vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ,
Con vững dạ an tâm"
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Trao đổi kinh nghiệm giáo dục TRẺ


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net