GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Năm 2024
T2T3T4T5T6T7CN
    1 2 3 4 5
6 7 8 9 10 11 12
13 14 15 16 17 18 19
20 21 22 23 24 25 26
27 28 29 30 31    
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 33
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 033
 Lượt tr.cập 055683360
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 03.05.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Từ má»™t lần gặp gỡ: Chất vấn niềm tin

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Chút ngẫm nghÄ©
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Chút ngẫm nghÄ© 
Người đăng Thông điệp
Hoai_ke_mui
Thành viên
Thành viên


 

Ngày tham gia: 13/08/2007
Bài gửi: 202
Số lần cám ơn: 2
Được cám ơn 23 lần trong 22 bài viết

gửi email
Bài gửigửi: 27.08.2011    Tiêu đề: Từ má»™t lần gặp gỡ: Chất vấn niềm tin Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Các bạn trẻ thân mến,

Hành trình theo Chúa không phải lúc nào cũng êm xuôi. Đôi lúc, tự dưng trên con đường bon bon như thế, mình giật lại và tự hỏi: mình đang đi đâu và tại sao mình đã đi?

Với một thắc mắc như thế, chúng ta cùng nghe tâm sự của bạn Minh Uyên về một câu hỏi mà đôi khi chúng ta cũng gặp: “Vì sao tôi theo Đạo Công giáo?”

***

Vì sao tôi theo Đạo Công giáo?

Tôi thường bắt đầu trả lời bằng một câu rất là… lãng nhách: “Chẳng biết nữa!” để rồi đưa mình lui từ hiện tại về tít dĩ vãng xa xôi…

Đứng ở hiện tại mà hỏi câu này thì thấy mình là lạ. Lạ vì một câu như thế mà cũng hỏi, điều đó là đương nhiên rồi. Có ai lại hỏi cái gì đương nhiên đâu. “Tại sao bạn ăn?” “Vì sao bạn thở, chuyển động, suy nghĩ?” Tôi theo Đạo Công giáo là một phần tất yếu của cuộc sống của tôi rồi. Như vậy, nếu có hỏi ở hiện tại thì tôi sẽ hỏi mình rằng: “Này tôi, tôi theo Đạo Công giáo thì tôi được gì?” Còn nếu muốn trả lời câu hỏi “vì sao” ở trên thì tôi phải trả lời nó trong cái nhìn về dĩ vãng, để thấy cả một hành trình…

Cái thuở “khi xưa ta bé”, tôi được ba mẹ cầm tay dẫn vào con đường Đạo. Con đường vào Đạo chẳng có tí chông gai gập ghềnh gì. Con đường ấy còn thơ mộng nữa, thơ mộng với những bông hoa đỏ thắm ươn ướt sau mưa, tôi cùng đám bạn ngắt ở khắp nơi trong xóm về chuẩn bị cho buổi dâng hoa toàn giáo xứ, thơ mộng với đôi cánh thiên thần cứ khi nhún chân là lại xoè rộng ra, nhóc nào chẳng mê mẩn thèm thuồng, thơ mộng với những buổi tối í ới rủ nhau đi tập hát ca đoàn, với những buổi trại quanh khuôn viên nhà thờ, những giờ giáo lý vui nhộn. Con đường dẫn vào Đạo ấy có lẽ bắt đầu gần nhất là từ ba mẹ, còn tôi cứ thế đi, nhởn nhơ và vô tư lự, như đi trên những gì rất đẹp rất mơ, có sẵn từ lâu rồi và chẳng hề có khái niệm “mất” bao giờ…

Mẹ truyền cho tôi lòng yêu nhà thờ, yêu Chúa Giêsu, yêu các thiên thần một cách bình dị, không chút chất vấn hay khó hiểu. Tôi cứ thế lớn lên, rồi đi xa, đổi thay, biết thắc mắc theo thời gian, nhưng hương vị yêu mến những gì thuộc về nhà thờ vẫn cứ vương vương đâu đó trong tôi… Giả như có những câu hỏi dường như xuất hiện thì cũng chỉ để… cho có; chắc vì đến một lúc nào đó, người ta tự nhiên đặt ra câu hỏi, vậy thôi. Tôi chưa có hiểu biết về Đạo, chỉ có lòng yêu vương vương từ nhỏ…

Thời cấp 3 là thời tôi bắt đầu biết suy nghĩ về bản thân và về ý nghĩa của sự hiện hữu. Những suy nghĩ vừa to lớn vừa non nớt là khởi đầu cho những thao thức ghê gớm hơn sẽ bùng nổ về sau. Đậu đại học, tôi được sống xa nhà, tuy vẫn hít thở “bầu không khí Chúa” trong lưu xá, tôi thấy mình có nhiều khoảng trống hơn, nhìn vào mình thì thấy rõ hơn, nhưng nhìn vào cuộc sống rộng lớn lại không thấy gì… Những mông lung về tình cảm và về hiểu biết làm xuất hiện trong tôi một nhu cầu lớn lao là nhu cầu cần có bạn, cần có một ai đó hiểu được tâm hồn mình và giúp mình có ánh sáng để bước đi. Lúc đó tôi vẫn có Thiên Chúa để cầu xin, xin mải miết, xin mỏi mòn, khát khao đến phụ thuộc và hụt hẫng… mà không được! Không có một con người cụ thể nào cho tôi thấy được là mình có bạn, dù tôi sống trong một tập thể rất đông, với những sinh hoạt tôn giáo rất hoành tráng và ý nghĩa… Vậy đó, vô vị và chẳng ý nghĩa gì, tôi không hiểu Thiên Chúa nữa rồi… Nỗi buồn và một chút giận dỗi đưa tôi đi xa Thiên Chúa, không muốn quay lại nữa… Tôi còn quá bé để hiểu điều lớn lao Chúa đang từng bước tặng cho tôi. Thế là tôi không đi Lễ nữa, không xưng tội, không tâm sự, không thiết tha gì nơi Chúa nữa… Tôi không muốn nhìn Thiên Chúa nữa, nhưng trong tôi vẫn gào thét một Đấng cứu độ nào đó, mà khi ấy tôi chỉ nghĩ rằng mình cần có một người bạn…

Có cái gì đó rất kinh khủng khi mất Chúa. Mất Chúa không phải là mất một “người” nào đó, nhưng là mất cả sự sống, mất cả chính mình, mất những gì thuộc về niềm vui, ánh sáng, nhân đức, mất mà không thể gỡ gạc lại. Không gỡ được ở chỗ tôi không thể tập luyện để mình vui và tốt đẹp trở lại. Những điều đó chỉ là những gì bên ngoài mà khi đầy bên trong thì sẽ tự trào ra… Tôi không thể giả bộ vui khi hồn mình đang phải chịu cảnh nghiệt ngã của cái sự quyết tâm không để ý đến Chúa nữa.

Hình như sớm hay muộn, con người cũng phải trở vào với cái gì đó mà tôi tạm gọi là “trật tự tự nhiên”, nếu họ thật sự muốn sống. Dù tôi ý thức mình nên tránh xa Chúa ra, tôi vẫn đi trở lại vào Chúa theo cách mà tôi không nhận ra ngay được. Sau thời gian chống chọi để nhất định phải xa cái ông Chúa, tôi thấy mình sáng sáng thức sớm, đứng nhìn mọi người dự Lễ từ 5g sáng qua khung cửa sổ lưu xá, lòng im ru nghe tiếng kinh, tiếng hát; tôi thấy mình bớt mệt mỏi và sợ hãi sự sống. Vì vậy nên tôi cứ làm thế một thời gian, rồi sau đó bắt đầu suy nghĩ đến chữ Chúa trở lại, tôi đi xưng tội, cầu nguyện… Tôi vẫn là kẻ phụ thuộc, nhưng hạnh phúc hơn trước.

Vậy là mất hơn một năm để dứt áo ra đi khỏi Chúa cho đến khi trở lại. Các sơ mừng, ngạc nhiên, còn tôi thì thấy vui vui, hay hay. Chuyện đó cách nay đã bốn năm năm. Dạo mới trở lại, tôi “ăn” Chúa say sưa như người bị đói lâu ngày. Vì say sưa như thế nên có lúc nghi ngờ mình có ơn gọi hay không nữa… Bây giờ thì bớt ngấu nghiến rồi. Tôi học cách giữ nhịp trong đời sống thường nhật với Chúa. Có một lần mất đi như thế để hiểu Thiên Chúa là ai đối với mình, quả là một điều quí giá đối với tôi.

Như vậy, trở lại hiện tại, Chúa là… là gì nhỉ? Nhiều lắm, nhưng tôi thích cách nói này: Có Thiên Chúa thì có tất cả, mà mất Chúa thì mất tất cả.

Túm lại, với câu hỏi “vì sao theo Đạo Công giáo”, tôi đã chỉ trả lời được một phần “vì sao tôi mến Chúa”, hoặc “vì sao tôi giữ Đạo”. Tôi chưa từng biết đến Đạo khác, cũng không chọn Đạo Công giáo để theo, nên… không trả lời được trọn vẹn câu này rồi. Có những điều tự nhiên rơi trúng vào mình. Tôi giống như người được dẫn dắt từ thuở bé, Đạo Công giáo là môi trường tôi sống và lớn lên. Có đôi lần cần bị lắc mạnh, để tỉnh ra, hiểu hơn và yêu quý hơn


Hà Thanh Bình

_________________
"Lạy Chúa,
Dầu qua lũng âm u con sợ gì nguy khốn,
Vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ,
Con vững dạ an tâm"
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này
dangngocan
Quản trị viên
Quản trị viên


 

Ngày tham gia: 13/11/2007
Bài gửi: 2466
Số lần cám ơn: 1
Được cám ơn 295 lần trong 287 bài viết

Bài gửigửi: 28.08.2011    Tiêu đề: Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

TÔN GIÁO CÓ ÍCH GÌ?



Có một lần người thợ làm xà bông và một vị giáo trưởng đi dạo và chuyện trò với nhau. Người thợ làm xà bông đã nói:
• Tôn giáo có ích gì? Tôn giáo nào cũng rao giảng chân lý, bình an, lòng thiện hảo. Nhưng ngài hãy nhìn vào thực trạng của thế giới: chiến tranh, đói khổ, và bao nhiêu hệ lụy khác xem ra sẽ chẳng bao giờ chấm dứt. Tôn giáo đâu có giúp được gì cho nhân loại ?
Vị giáo trưởng im lặng và hai người tiếp tục đi qua một khu phố nghèo. Tại một con hẻm lầy lội, vị giáo trưởng chỉ vào một em bé ăn mặc bẩn thỉu, và nói:
• Ông hãy nhìn đứa bé kia. Ông cho rằng xà bông để tẩy xóa nhơ bẩn trên thân thể và quần áo của con người. Vậy ông hãy thử nhìn đứa bé kia. Xà bông của ông để làm gì? Với tất cả mọi thứ xà bông hiện có trên thế giới, đứa bé nhơ bẩn này vẫn cứ nhơ bẩn. Tôi chẳng biết xà bông dùng để làm gì?
Nghe lời ấy, người thợ làm xà bông cãi lại:
• Nó dơ bẩn là tại nó. Xà bông sẽ không có ích gì, nếu người ta không sử dụng nó.
Bấy giờ vị giáo trưởng mới nhỏ nhẹ nói:
• Ðúng thế, xà bông sẽ vô ích, nếu người ta không sử dụng nó. Tôn giáo cũng vậy. Tôn giáo sẽ vô ích nếu con người không sống theo tôn giáo của mình.

Lời Chúa hôm nay được diễn ta qua dụ ngôn người đi gieo giống. Thiên Chúa là người đi gieo giống. Ngài đã gieo lời Ngài xuống thế gian. Trải qua suốt dọc dài lịch sử cứu độ. Ngài đã gieo qua các tổ phụ, các tiên tri và thời sau hết qua Con Một Chí ái là Đức Giêsu Kytô. Thế nhưng số phận của những hạt giống đó thật đáng thương: bị quên lãng, khước từ và bỏ ngoài tai.
***
Chúa Giêsu đã khéo léo đưa ra nguyên do sự hư hại của hạt giống. Đó là do sự chai cứng trên lối mòn hay bởi gai góc, đá sỏi cằn khô. Chỉ một phần tư số hạt gieo vãi được may mắn rơi vào đất tốt, đủ điều kiện để hạt giống nảy mầm, đơm bông kết trái.

Đó cũng là lý do đưa đến sự ác nhiều hơn sự thiện. Đó cũng là nguyên nhân dẫn đến sự bất công và sa đọa vẫn đầy dẫy trên mặt địa cầu. Cho dù giáo huấn và lề luật của Chúa đã được ban ra, được gieo vãi khắp nhân gian, nhưng mấy ai đã đón nhận và đem ra thực hành?

Nhìn vào thế giới hôm nay, còn quá nhiều lề thói xa hoa trụy lạc, lề thói vô lương tâm và vô liêm sỉ. Đó chính là những lối mòn mà kẻ qua người lại tấp lập khiến nhiều người đánh mất ý thức về tội. “Người ta làm mình cũng làm. Người ta làm bậy mình cũng làm theo”. Như hiện trạng phá thai, nghiện ngập sì ke ma túy và bây giờ là thuốc lắc tổng hợp của Việt Nam hôm nay. Mỗi năm ở Việt Nam có khoảng gần 2 triệu thai nhi bị sát hại. Chốn ăn chơi sa đọa nhan nhản khắp nơi, dẫn đến con số nhiễm HIV đã lên đến hơn 400 ngàn người, và không biết bao nhiêu con người khác nữa đã và đang lao vào.

Một thế giới có quá nhiều đá sỏi của những trào lưu văn hóa đồi trụy hay những phong trào tha hóa con người đã và đang gây nên cớ vấp phạm cho nhiều người. Một xã hội quá phức tạp tựa như những gai góc, cứ quốn quanh lấy đời người bởi những đam mê thấp hèn. Thực vậy, có nhiều người đã thiếu cương quyết để xa tránh cám dỗ, và nói không với tội lỗi. Họ để cho tính xác thịt và lòng tham nổi loạn và thống trị họ, khiến họ không thể tự kiềm chế bản tính của mình và dễ dàng ngã theo những đam mê bất chính.

Con người ngày nay thực sự có mắt cũng như mù, có tai cũng không nghe. Họ đều biết rằng với lối sống trụy lạc sẽ dẫn đến tử vong thế nhưng họ vẫn lao đầu vào. Họ biết rằng văn hóa đồi trụy là mần mống đưa đến tha hóa con người, nhưng vì đồng tiền, vì đam mê họ vẫn mua bán, trao đổi khiến cho sự xấu cứ xum xuê và bao trùm ở mọi nơi, mọi chốn. Họ biết rằng một đời sống nông cạn, hời hợt, thiếu chuẩn mực đạo đức, thiếu đời sống cầu nguyện là nguyên nhân dẫn đến sa ngã phạm tội, thế nhưng có biết bao cha mẹ lại quá thờ ơ, hay thiếu trách nhiệm giáo dục con cái nên người.

Phải chăng lời tiên tri Isaia đang ứng nghiệm cho con người hôm nay. "Các ngươi lắng tai mà chẳng hiểu, trố mắt nhìn mà chẳng thấy gì"?

Lời Chúa là lời ban sự sống, nhưng sẽ vô ích cho người có tâm địa xấu, cho lòng chai dạ đá. Lời Chúa đến với họ như "đàn gảy tai trâu" hay như "nước đổ lá môn". Đời sống họ sẽ không có biến đổi, vì họ nghe tai này sang tai kia và điều tệ hại nhất là họ đã để ngoài tai những lời vàng ngọc, lời ban sự sống của Chúa.

Chúa Giêsu đã chúc phúc cho những ai biết lắng nghe và thực hành Lời Chúa. Xin Chúa giúp chúng ta biết chuyên tâm lắng nghe, học hỏi, suy niệm và thực thi Lời Chúa như Mẹ Maria, như các thánh, để Lời Chúa sinh hoa kết trái trong tâm hồn chúng ta.

Lạy Chúa, Lời Chúa là lời ban sự sống, xin giúp chúng con biết cúi xuống nhặt những hạt giống Tin mừng bên vệ đường để đặt vào trong cuộc sống hằng ngày của mình, và biết quăng đi những sỏi đá, là những dịp tội gây cớ vấp phạm cho tha nhân, đồng thời luôn can đảm nhổ đi những gai góc là những đam mê bất chính, là nguyên do đưa đến sự tha hóa con người. Xin cho con biết noi gương Mẹ Maria luôn biết lắng nghe và thực hành Lời Chúa trong cuộc sống hằng ngày của chúng con. Amen

Lm.Jos Tạ Duy Tuyền
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Chút ngẫm nghÄ©


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net