GPVMenu

 Phim Công giáo online 

 Lịch Phụng vụ GP Vinh 

 Giờ lễ tại các nhà thờ 

 Quỹ Học bổng NTT 

 Giấy tờ - Chứng chỉ 

 ĐCV Vinh Thanh 


_READMORE
 Gia đình Web Giáo phận 
Lam Hồng (Đức tin & VH)

Phim Công giáo

Thánh Ca Online

ĐCV Vinh Thanh

Hội dòng MTG Vinh

Quỹ Học Bổng NTT

GĐ Thánh Tâm GP Vinh

Doanh nhân GP Vinh

Giáo xứ Bảo Nham

Giáo xứ Hòa Ninh

Giáo xứ Làng Rào

Giáo xứ Nghi Lộc

Giáo xứ Tân Lộc

Giáo xứ Trung Nghĩa

Sinh viên CG Vinh

CĐ Vinh Hà Nội
 Tra cứu bài viết 
Tháng Tư 2024
T2T3T4T5T6T7CN
1 2 3 4 5 6 7
8 9 10 11 12 13 14
15 16 17 18 19 20 21
22 23 24 25 26 27 28
29 30          
 <  > 
 Thống kê truy cập 
 Khách: 21
 Thành viên: 000
 Tổng cộng 021
 Lượt tr.cập 055313352
 Từ điển online 
TỪ ĐIỂN ONLINE

 Bookmark & Share 

website security
 
Diễn đàn Giáo Phận Vinh 17.04.2024
DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH :: Xem chủ đề - Nhật Ký Đức Giêsu

 Chào mừng bạn đến với diễn đàn GIAOPHANVINH.NET


 Xem bài chưa có ai trả lời 
Đăng ký làm thành viênĐăng ký làm thành viên 

gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... Chuyển đến trang Trang trước  1, 2, 3, 4, 5
 Bạn đang theo dõi chủ đề ở chuyên mục : Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... 
Người đăng Thông điệp
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 02.06.2010    Tiêu đề: re: Nhật Ký Đức Giêsu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Thập Tỉnh, ngày..........

Cha kính mến,


Bài giảng chiều nay đã làm con mệt đứt hơi. Dân thì đông, gió thì lộng, nên con phải nói thật lớn. Cuống phổi nóng ran như lửa đốt. Không thể kéo dài tình trạng này được nữa. Con ra lệnh căng buồm và ra khơi. Một vài con thuyền khác cũng dong buồm đuổi theo. Quần chúng đứng trên bờ ngơ ngác nhìn, rồi lắc đầu thất vọng.

Đám đệ tử háu đói của con xục xạo đi tìm bánh mì, rồi mỗi anh kiếm một chỗ, vừa ngồi hóng gió, vừa nhai nhóp nhép. Còn con thì, lúc này, giấc ngủ quan trọng hơn bánh mì. Con ra phía sau, lấy cái nệm của anh tài công cuộn tròn lại làm gối đầu, lăn lưng ra sàn mui, rồi chìm ngay vào giấc ngủ…

Bỗng có người lay mạnh vai con. Con giật mình thức giấc. Một cảnh náo loạn không thể tưởng tượng được.

- Chết đến nơi rồi Thầy ơi!

- Xin Thầy cứu chúng tôi!

- Đức Chúa ơi! Tại sao bỏ rơi chúng tôi!

Ai nấy ướt nhẹp như chuột lột. Sóng gió như điên cuồng. Trời tối đen như mực. Con thuyền nhồi lên nhào xuống như con kình ngư giãy chết. Không còn biết đâu là Đông Tây Nam Bắc, anh tài công buông tay lái ôm mặt khóc một cách tuyệt vọng.

Cha ơi, chết là số phận của loài người. Con biết thế và chẳng có gì phải lo âu. Nhưng con xác tín rằng giờ chết của con chưa tới. Con còn phải sống, nên sóng gió không có quyền dìm chết con ở đây. Con phải chống lại hắn. Cả cơ thể con rung chuyển. Con nắm tay đấm vào gió và thét lên: "Im ngay!". Tiếng hét toàn năng của con xé toạc không gian, quét sạch mây bão. Trên kia, những vì sao lại le lói. Dưới này con thuyền đánh đu một hồi với làn sóng lỡ trớn, rồi lặng lẽ trôi theo làn gió nhẹ…

Các đệ tử quỳ dưới chân con. Họ sửng sốt vì quyền năng của Giavê đã chuyển sang loài người. Họ đang mơ màng cảm thấy con bởi Cha mà ra… Con vực họ dậy. Họ ngồi xung quanh con và dỏng tai lắng nghe, bất chấp quần áo ướt sũng và râu tóc đang nhểu nước tồm tộp.

- Tại sao các anh sợ quá như thế?

- Chết tới nơi rồi mà không sợ sao Thầy?

- Không! Người có niềm tin không có quyền sợ. Sợ là dấu hiệu của niềm tin yếu đuối. Giavê là Cha nhân từ và toàn năng vẫn hằng ở bên cạnh anh em. Người yêu thương và bao bọc anh em. Sợ hãi bên cạnh Người là xúc phạm đến tình thương của Người. Không có động từ sợ trong cuộc đời của người có niềm tin.

- Xin Thầy ban niềm tin cho chúng tôi.

Cha kính mến,

Trời đã khuya lắm rồi, mà ở dưới sân kia, dân vẫn còn nườm nượp kéo tới, để bàn tán về trận bão bị dẹp yên cách kỳ lạ. Các đệ tử của con đua nhau kể chuyện và đua nhau giảng về niềm tin và nỗi sợ. Còn con thì cũng chưa thể ngủ được, vì con phải cảm nghiệm lại sức mạnh mà Cha đã ban cho con để con khống chế bão tố. Sức mạnh của Cha đang lan tỏa trong mạch máu của con, trong hơi thở của con. Toàn thân con ướt sũng quyền năng của Cha...

Giêsu
Con yêu của Cha.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 04.06.2010    Tiêu đề: re: Nhật Ký Đức Giêsu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Caphácnaum, ngày..........

Cha kính mến,


Hôm nay con thực hiện hai phép lạ: một người phụ nữ khỏi bệnh băng huyết; một bé gái được phục sinh.

1- Người phụ nữ bị luật lệ dồn vào thế cô đơn tột cùng trong suốt mười hai năm. Cô đơn đối với Giáo hội. Cô đơn đối với lương tâm. Cô đơn đối với cha mẹ, anh em và chồng con. Luật dạy rằng xuất huyết là mắc uế và phải thanh tẩy, thời gian xuất huyết thì phải xa lánh mọi người. Xuất huyết định kỳ thì còn hy vọng được thanh tẩy. Xuất huyết triền miên như chị này, thì không thể thanh tẩy được. Cả thân xác lẫn linh hồn đều lãnh án tù chung thân. Cả thân xác lẫn linh hồn đều phải giãy giụa, giãy giụa suốt mười hai năm. Mà kết quả, hỡi ôi, chỉ là tiền mất tật mang. Xanh như tàu lá. Gầy như con mõ mưa. Tuyệt vọng!

Như con thú giãy chết, chị dốc hết sinh lực, vùng đứng lên một lần chót, để bám lấy sự sống. Chị rờ vào tua áo của con, với niềm tin mãnh liệt rằng đó là sự sống, sự sống của con, sự sống của Cha. Bỗng con thấy rùng mình một cái. Sức mạnh của niềm tin bên ngoài đã giao thoa với sức mạnh toàn năng của Cha đang chảy cuồn cuộn trong con.

- Ai đụng vào áo của tôi ?

- Thưa Thầy, bà con chen lấn đó thôi.

- Không, có một người cố tình đụng vào áo của tôi.

Người phụ nữ quỳ mọp, run rẩy, chắp tay xá lia lịa.

- Thưa Thầy… Thầy tha cho tôi. Tôi mắc bệnh xấu hổ, nên không dám trình Thầy. Bây giờ tôi hết bệnh, thấy khỏe trong người rồi, tôi không còn xấu hổ nữa, tôi kể hết cho Thầy nghe…

- Chính niềm tin đã cứu chị. Chúc chị bình an.

2- Ông Giairô, chủ của một hội đường, có một đứa con gái mười hai tuổi. Bé đang hấp hối. Trong cơn tuyệt vọng, ông đổ sụp dưới chân con:

- Xin Thầy đến cứu con tôi. Xin Thầy đi ngay kẻo không kịp.

- Tôi đi ngay bây giờ.

Nhưng không kịp. Đến nơi thì bé đã chết rồi. Tiếng khóc nỉ non, tiếng khóc nghẹn ngào hòa với tiếng gào thảm thiết. Con không hề xúc động, bởi con biết Cha sẽ cho bé phục sinh. Con vỗ tay yêu cầu mọi người im lặng.

- Các bà ơi, đừng khóc nữa. Bé không chết đâu, nó ngủ đấy mà.

- Chết mà nói là ngủ. Đùa giỡn không đúng chỗ.

- Ông này nói kỳ quá à!

Con ra lệnh đóng cửa. Trong nhà chỉ còn vợ chồng ông Giairô và ba đệ tử thân tín của con. Con cầm lấy tay xác chết. Bàn tay lạnh cứng. Con nghĩ về Cha và xin Cha trả lại linh hồn cho thân xác. Máu trong người con nóng ran, lan tỏa sang bàn tay giá lạnh. Con thảng thốt la lên:

- Ta-li-ta, kum! (Bé ơi, dậy ngay).

- Mẹ ơi! Bố? Con làm sao vậy?

Bé ngơ ngác giây lát rồi ôm chầm lấy mẹ. Hai thân thể xoắn lấy nhau; đấm nhau thì thụp. Nửa khóc, nửa cười. Qua cơn mê, họ buông nhau ra. Bé gái đuối sức muốn lả người.

Cháu nhịn ăn lâu ngày, đuối lắm rồi. Cho cháu ăn đi. Nhưng nhớ đừng ai um sùm. Nếu người ta hỏi thì cứ nói là nó thiếp ngủ rồi thức dậy. Có thế thôi. Cứ nửa đùa nửa thật như thế mà tránh được đại họa đấy.

Để tránh cơn phẫn nộ của các hội đường xung quanh, ông Giairô chỉ tổ chức liên hoan trong nội bộ gia đình. Bầu khí thân mật chân tình, cởi mở và hồn nhiên. Lần đầu tiên nhóm phụ nữ thừa sai của con có thái độ nhí nhảnh và nhõng nhẽo.

- Thầy ơi Thầy, hôm nay Thầy cho tụi tôi góp ý nghen.

- Tôi có cấm các chị góp ý đâu.

- Thầy thật thà quá à, chẳng tế nhị chút nào hết. Hồi sáng nay Thầy làm tụi tôi mắc cỡ muốn độn thổ luôn.

- Chuyện gì vậy ?

- Đàn bà mắc bệnh ấy, người ta đã giấu không dám trình bày với Thầy, nên mới lén đụng vào tua áo của Thầy. Lẽ ra Thầy phải bỏ qua. Thế mà Thầy lại căn vặn, khiến bà ấy khai ra tuốt luốt hết trơn...

- Cám ơn. Còn góp ý nữa không?

- Còn. Còn nhiều lắm!

- Rồi. Nói đi coi.

- Con bé nó chết, tại sao Thầy lại nói là nó ngủ? Thầy nói ngược, để mấy con mẹ đàn bà nó chửi. Nó xúc phạm đến Thầy, tụi tôi tức quá à… Con người ta chết, Thầy cho sống lại, vậy mà Thầy cấm không cho nói. Không nói sao được? Thầy cấm nói là một chuyện, còn chúng tôi cứ nói là một chuyện…

- Hết chưa?

- Thưa, hết.

- Không phải là tôi thiếu tế nhị. Nếu thiếu tế nhị, thì tôi đã không phải là người đầu tiên nảy ra ý kiến cho em bé ăn cơm. Đó là việc của các bà.

1- Tôi cố tình căn vặn cái chuyện người đàn bà rờ vào tua áo của tôi. Tôi bắt bà phải sợ, phải tự thú. Nhưng sau đó tôi lại nói một câu an ủi: "Chính niềm tin đã cứu chị. Chúc chị bình an". Nhờ thế mà niềm tin của bà lớn lên gấp bội. Cũng nhờ vậy mà bà thương mến chúng ta nhiều hơn. Tôi bỏ qua, hay tôi căn vặn, cái nào lời hơn?

2- Tôi cố tình nói ngược, để người ta chửi tôi. Nhưng sau khi chửi tôi một phút, họ sẽ tin tôi và thương tôi một đời và mãi mãi. Như vậy thì tôi lời hay tôi lỗ?

3- Tôi cấm các chị không được làm um sùm cái chuyện em bé sống lại. Các chị có vâng lời hay không thì tùy ý. Nhưng đừng quên rằng: các chị càng um sùm chừng nào thì tôi càng khổ chừng nấy. Uy tín của tôi càng lớn bao nhiêu, thì các luật sĩ và biệt phái càng nổi giận và phá đám tôi bấy nhiêu.

Im lặng tuyệt đối. Một thứ im lặng làm se thắt mọi con tim. Chưa bao giờ thầy trò chúng con đồng cảm và thương nhau thắm thiết như thế. Con cho mọi người đi ngủ, để con được tâm sự riêng với Cha. Nhưng các đệ tử của con vẫn còn tụm năm tụm ba và nhỏ to với nhau. Còn các chị phụ nữ thì chắc là sẽ “thỏ thẻ” suốt đêm nay.

Giêsu
Con yêu của Cha.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 25.06.2010    Tiêu đề: re: Nhật Ký Đức Giêsu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Bétxaiđa, ngày..........

Cha kính mến,


Hôm nay, một ngày đầy mâu thuẫn, một ngày cô đơn đến tột cùng. Niềm tâm sự này con chẳng biết ngỏ cùng ai, ngoài một mình Cha ra mà thôi.

1- Buổi sáng hôm nay thầy trò chúng con mệt phờ với quần chúng tại Caphácnaum: chăm sóc bệnh nhân, mà bệnh nhân thì hằng hà đa số; an ủi người đau khổ, mà đau khổ thì trùng trùng điệp điệp; tình cảm của quần chúng thì lê thê, mà tình cảm thì không biết thời gian… Đành phải trốn họ để nghỉ ngơi một chút. Con kín đáo ra lệnh cho các đệ tử rút lẹ xuống thuyền, căng buồm vọt ra khơi, trực chỉ Bétxaiđa.

Thuyền vừa cập bến, thì bến đã đông nghẹt người ta. Người từ đâu đến mà đông thế? Từ Caphácnaum. Tại sao họ biết con đến đây? Có một người nào đó đã tiết lộ bí mật…

Quần chúng lẽo đẽo theo con không chịu buông tha. Trong số này có những người con đã gặp mặt liên tục từ ba ngày nay. Bỏ nhà cửa và công ăn việc làm để đi nghe trình bày về tình thương của Cha. Họ giống như những con chiên không người chăn dắt. Bơ vơ. Ngơ ngác. Họ giống như cát khô gặp mưa. Háo hức. Thèm khát.

Thật là mâu thuẫn. Họ là con cái của Cha. Họ được các kinh sư hướng dẫn thật tỉ mỉ. Mỗi ngày Sabát đều được nghe đọc bài giảng Thánh Kinh. Ra đồng vô tình gặp phải xác chết, chiều về được kinh sư hướng dẫn thanh tẩy. Nghi thức hôn nhân, tang chế đều được kinh sư chỉ dạy: Thánh vịnh được mọi người đọc thuộc lòng trên môi miệng. Lời Chúa đã trở thành ca dao ngạn ngữ thấm vào tâm can của dân gian… Thế nhưng người dân vẫn cảm thấy bơ vơ như bầy chiên không người chăn dắt. Thực ra họ đã được chăn dắt, nhưng chăn dắt bằng một đường lối mục vụ sai lầm, đến mức độ chăn dắt còn tệ hơn là không chăn dắt. Đạo thì vụ hình thức. Luật lệ thì chỉ là cái vỏ không ruột. Đạo chỉ còn là cái cũi giam hãm linh hồn. Giavê, người Cha nhân từ đã được mô tả như một ông quan tòa nghiêm khắc. Đứa con yêu thương của Cha lại cảm thấy mình là tên nô lệ nơm nớp lo sợ… Nỗi đau thương của một tín đồ đã trở thành mãn tính. Thấy quần chúng bơ vơ, con không nỡ tâm bỏ đi. Thế là con lại giảng, giảng cho đến xế chiều.

2- Khi mặt trời đã gác đỉnh núi phía tây, anh em đệ tử mới yêu cầu con ngưng giảng. Trễ quá rồi! Chỉ một giờ nữa, mặt trời sẽ khuất hẳn, màn đêm sẽ buông xuống. Hàng chục ngàn thính giả kia sẽ đi đâu để kiếm được một ổ bánh mì. Trời đẹp như thế này thì ngủ dưới gốc cây cũng được, nhưng bụng mà đói thì hai chân lết không nổi. Con tập họp đệ tử.

- Bà con đói lắm rồi. Các anh đi kiếm bánh cho họ ăn, rồi mới giải tán họ được.

- Thưa Thầy, bây giờ có 200 đồng, thì cũng phải thua.

- Giả sử có mua được bánh, thì 200 đồng cũng chỉ cho mỗi người được một khúc nhỏ, không bõ công xỉa răng.

- Thưa Thầy, có một em bé bán bánh, hiện còn được năm cái.

Bưng rổ bánh mì trên tay, lòng con xao xuyến bồi hồi. Con âu yếm ôm rổ bánh vào lòng, ngước mắt nhìn lên Cha… Con chìm vào lòng Cha. Con ngất lịm đi trong giây lát. Quyền phép của Cha ở trong tay con. Vũ trụ đang bao la lồng lộng bỗng trở nên bé nhỏ, tầm thường. Từ không, Cha đã tạo dựng vũ trụ. Từ vũ trụ vật chất, con sẽ làm ra bánh mì. Năm ổ bánh mì phải nhân thừa thành năm ngàn, mười ngàn ổ để nuôi dân chúng.

Nhìn quần chúng ăn, con thấy thương đến trào lệ.

Nhưng quần chúng thì vô tâm vô tình. Ban đầu thì ăn ngấu nghiến, ăn cả đầu thừa đuôi thẹo. Khi thấy bánh cứ nhân thừa hoài, thì bắt đầu mè nheo. Người già thì móc ruột bánh mà ăn, còn vỏ cứng thì vứt bỏ. Đám thanh niên thì ăn vỏ bánh vừa giòn vừa thơm, còn ruột mềm thì chê chua, liệng bỏ. Hoang phí một cách vô tội vạ!

Quần chúng thì nông cạn. Họ bàn nhau để tôn con lên làm vua, để con nuôi họ suốt đời. Chính các đệ tử của con cũng có ý đồ đó. Lập tức con ra lệnh cho các đệ tử của con phải xuống bến lấy thuyền về Caphácnaum gấp. Còn con thì lẻn đến đây, để tâm sự với Cha. Quần chúng không ai lãnh đạo, thì tự động giải tán.

Dân đói mà không cho họ ăn, thì con đau lòng đến đứt ruột. Cho họ ăn, thì họ lại muốn biến lịch sử cứu độ thành kế hoạch kinh tế và chính trị. Tiến thoái lưỡng nan. Nhưng đành phải thế. Đó là lẽ tương đối của thế sự. Cha ơi, phép lạ hóa bánh này đã đẩy con vào thế cô đơn tột cùng. Ngoài Cha ra, không có một người nào hiểu được nỗi lòng của con. Quần chúng thì thương con nồng nhiệt đấy, nhưng chính họ đã bóp méo lý tưởng cứu độ của con. Họ chỉ coi con như công cụ cao quý để phục vụ nhu cầu dạ dày của họ mà thôi…


Giêsu
Con yêu của Cha.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 27.06.2010    Tiêu đề: re: Nhật Ký Đức Giêsu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Caphácnaum, ngày..........

Cha kính mến,


Sáng nay có một chiếc đò bao từ Bétxaiđa tới: Đò ghé ngay bến nhà của Simon - Phêrô. Ai nấy đều mừng rỡ.

- Thưa Thầy, Thầy về đây hồi nào? Chúng tôi đi kiếm Thầy đến hụt hơi.

- Các ông đi kiếm tôi để tôn tôi làm vua, để tôi nuôi các ông suốt đời chứ gì ? Hóa bánh không phải chỉ là một phép lạ, mà là một dấu lạ, để từ đó các ông suy nghĩ mà tìm ra chân lý. Các ông coi trọng bao tử mà coi nhẹ con tim. Chân lý của các ông chỉ là cơm áo.

Ai nấy đều cụt hứng. Họ là những người có máu mặt trong đám quần chúng ăn bánh ở Bétxaiđa hôm qua. Chính họ là linh hồn của kế hoạch tôn vương. Đêm qua họ ngủ trọ tại bến đò. Sáng nay họ bao đò về đây tìm con. Họ vẫn chưa bỏ ý đồ biến đạo thành mưu đồ chính trị. Con tiếp họ một cách lạnh nhạt. Con chẳng muốn thế, nhưng con phải hành động như thế, để cảnh tỉnh họ và để bảo vệ sự trong sáng của đạo, hôm nay và mãi mãi.


Giêsu
Con yêu của Cha.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 06.07.2010    Tiêu đề: re: Nhật Ký Đức Giêsu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Caphácnaum, ngày..........

Cha kính mến,


Sự nghiệp truyền giáo của con đang lên như diều, thì hôm nay con diều bỗng bị đứt dây. Uy tín của con đã rơi vỡ tan tành, không còn hy vọng hàn gắn. Hôm nay con phải lãnh một thất bại ê chề chưa từng thấy, đến mức độ con muốn độn thể để không còn ai thấy mặt con và để con đừng bao giờ thấy mặt ai nữa. Đau không thể chịu được! Con ẩn mình trong thâm cung của lòng Cha. Ở đây con mới cảm nghiệm được bàn tay mầu nhiệm của Cha vẫn đang rà rà trên cuộc đời của con. Và ở đây con ôn lại diễn biến của sự cố.

1- Con đã tham dự nhiều đám tang. Mỗi đám tang đều gieo vào lòng con một nỗi buồn tê tái. Cha mẹ thương con là thế, vợ chồng yêu nhau là vậy… Tình yêu nào cũng đòi hỏi quyết liệt để hai người yêu thành một, tan hòa trong nhau, biến hóa trong nhau và mãi mãi không xa lìa. Nhưng cái chết cứ lù lù đi tới, không khoan nhượng, không thương xót. Nó giết chết mọi thứ tình yêu. Nó khước từ nguyên tắc của tình yêu "Yêu nhau thì hai thành một và mãi mãi là một". Chết là kẻ thù dữ dằn nhất của tình yêu! Nhưng con lại quyết tâm chiến thắng sự chết để bảo vệ nguyên tắc của tình yêu!...

2- Cha đã yêu thương trần gian đến nỗi đã sai con đi vào trần gian. Hiện nay con đang sống giữa trần gian và con đã yêu tha thiết trần gian. Con và trần gian phải trở nên một và phải mãi mãi là một…

Nhưng con biết Cha muốn gọi con trở về cùng Cha. Mà cái chết của con thì đã gần kề…

3- Cách đây một tuần lễ, Cha đã ban quyền vạn năng của Cha cho con, để con hóa năm ổ bánh mì cỏn con thành lương thực dồi dào làm no lòng thỏa dạ một đám quần chúng trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp… Phép lạ vĩ đại này gieo vào lòng con một cảm nghiệm sâu sắc rằng chính bản thân con phải trở thành bánh để nuôi sống trần gian từ thời này qua thời nọ. Như thế, con trở về cùng Cha mà vẫn ở lại trong trần gian. Như thế, con chết mà con vẫn sống, đi rồi mà vẫn hiện diện. Nhưng làm thế nào để con thành bánh nuôi sống trần gian? Con sẽ biến hóa bánh thành thân thể của con. Khả năng tuyệt vời này đang ở trong tay Cha và con tin rằng Cha sẽ ban quyền ấy cho con.

4- Sáng nay con đứng giảng trước một rừng người. Một rừng người là một rừng con tim, một rừng tình yêu. Họ yêu thương con và con yêu thương họ… Con yêu họ da diết, yêu đến nỗi nếu phải chết một ngàn lần để minh chứng tình yêu này, thì con lại sẵn sàng chết đến nhiều ngàn lần.

Thần Khí của Cha thấm nhập vào con khiến con giảng như xuất thần. Không phải là con giảng, mà là chính Cha đã giảng trong con. Ý tưởng được gói ghém như sau:

+ Tôi là Bánh-bởi-Trời, ai ăn bánh này thì sẽ sống đời đời.

+ Bánh tôi sẽ cho anh em ăn là chính thân thể của tôi.

+ Ai ăn thịt tôi và uống máu tôi thì được sống muôn đời.

+ Ai không ăn thịt tôi và không uống máu tôi, người ấy không được sống đời đời.

Đó là bốn dòng tư tưởng Cha đã mạc khải cho con và con đã quyết liệt công bố cho bằng được, không lùi bước. Nhưng cũng chính vì thế mà hôm nay con đã trở thành nhà giảng thuyết thất bại chưa từng có trong lịch sử loài người. Cái rừng người đang hau háu nghe con giảng bỗng bất bình ra về. Thậm chí nhóm đệ tử 72 người đã từng gắn bó với con trong suốt nhiều tháng truyền đạo cũng bỏ con mà vĩnh viễn ra đi, ném lại sau lưng một câu nói chua chát không có được một chút tình người: "Lời gì mà chói tai thế?!...".

Chỉ trong chốc lát, ngôi nhà nguyện đang đầy cứng người bỗng biến thành ngôi nhà hoang với hai hàng cột chơi vơi. Nhóm mười hai thân tín của con đứng xớ rớ, mỗi anh một góc, nửa muốn ở nửa muốn đi. Họ chưa ra đi, vì họ ngại giáp mặt quần chúng. Họ còn đứng đó, vì chẳng biết đi đâu bây giờ. Nếu họ bỏ con mà đi thì con cũng không tiếc. Cái con phải tiếc chính là họ chưa hiểu được tấm lòng yêu thương của con. Con tập trung mười hai người lại để được nói một lời cuối.

- Các anh cứ việc bỏ Thầy mà đi như mọi người nếu các anh thấy lời của Thầy là chói tai. Thịt Thầy là của ăn, máu Thầy là của uống. Đó là nguyện vọng tha thiết nhất của Thầy!

- Bỏ Thầy thì chúng con theo ai bây giờ. Chúng con chưa hiểu lời của Thầy, nhưng chúng con tin lời của Thầy là lời hằng sống. Phêrô nói thế, nhưng mặt của anh vẫn còn ngơ ngác, chứng tỏ anh chưa hiểu gì.

Mười ba Thầy trò chúng con rời nguyện đường trở về căn nhà của Phêrô. Quãng đường không xa mà đi mãi không hết. Ai nấy đều cảm thấy cụt hứng và trơ trẽn. Quần chúng dòm chúng con bằng ánh mắt miệt thị. Có lẽ từ nay họ chẳng còn bao giờ đến nghe con giảng nữa... Họ có thể không đến nữa; nhưng con vẫn yêu thương họ da diết, thịt máu của con sẽ nuôi sống họ hôm nay, ngày mai và mãi mãi, để con và họ mãi mãi là một.


Giêsu,
Con yêu của Cha.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 20.07.2010    Tiêu đề: re: Nhật Ký Đức Giêsu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Giêrusalem, ngày..........

Cha kính mến,


Sáng nay con đến hồ Bêdata. Tim con sẽ thắt lại. Bêdata quả là nơi tập trung, tích lũy và triển lãm mọi nỗi thống khổ của loài người. Bêdata, chính là hỏa ngục của trần gian. Hàng trăm, hàng ngàn những thân xác tả tơi, từ những làng mạc xa tít mù khơi nào đó đã lần mò đến đây, với một hy vọng mỏng manh là được khỏi bệnh, nhờ nhanh chân lết xuống hồ trước tiên, khi có thiên thần bất ngờ xuống quậy nước hồ. Niềm tin ấy là mơ hồ, nhưng lại tạo nên một chút hy vọng. Hy vọng viễn vông, nhưng có vẫn còn hơn không. Khi người ta rơi vào nỗi tuyệt vọng, thì một sợi hy vọng mỏng manh lại trở nên một vị cứu tinh vĩ đại. Chính vì thế mà Bêdata đã ra đời và vẫn tồn tại cho đến bây giờ.

Những thây ma còn biết cụ cựa ở đây là có thật. Quần áo, mùng mền, chăn chiếu dơ dáy hôi hám là có thật. Sự thật thì hiển nhiên và cứ ngồn ngộn ra đó. Bọn trục lợi chẳng kiếm chác được gì nơi những thây ma chưa chết này, nên tình trạng Bêdata sẽ không bao giờ được cải thiện. Và đó cũng là một sự thật hiển nhiên. Có một tin đồn vu vơ: lâu lâu thiên thần xuống quậy nước, ai nhanh chân xuống nước trước nhất thì bệnh gì cũng khỏi. Người tạo ra tin đồn ấy, người loan truyền tin đồn ấy và người tin vào tin đồn ấy đều là những người vô trách nhiệm, đẩy cho thần thánh một bổn phận mà con người phải cùng nhau gánh vác.

Con muốn hét lên một tiếng, để trả lại sức sống và hạnh phúc cho muôn người đau khổ. Thế nhưng, có một sức mạnh vô hình đã dẫn con đến trước một ông lão già bại liệt đã ba mươi tám năm. Ba mươi tám năm nằm bất động trên chõng: thật là khủng khiếp! Con trao đổi riêng với ông:

- Ông có muốn khỏi bệnh không ?

- Thưa Ngài, tôi muốn quá đi chứ. Nhưng khổ một nỗi là tôi không có người thân nào để đưa tôi xuống hồ khi nước sôi động.

- Ông hãy chỗi dậy, vác chõng mà về.

Nói vừa xong, con lỉnh ngay vào đám quần chúng, lánh ngay về khu vực Đền thờ. Còn ông ta thì đứng ngơ ngác, tìm con một cách vô vọng...

Ngày mai con sẽ trở về miền Bắc. Ở đây người ta đang tìm cách giết con. Họ kết con ba tội :

1- Chữa ông bại liệt vào ngày Sabát.

2- Xúi ông bại liệt vi phạm ngày Sabát. Quả thật chính con đã bảo ông "vác chõng mà về".

3- Lộng ngôn vì tự coi là ngang hàng với Thiên Chúa. Quả thật chính con, trong cuộc tranh luận với kỳ mục, con đã gọi Cha là Cha của con.


Giêsu,
Con yêu của Cha.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 22.07.2010    Tiêu đề: re: Nhật Ký Đức Giêsu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Xêdarê-Philíp, ngày..........

Cha kính mến,


Sáng nay con đến bờ hồ Xêdarê - Philíp, sau một tuần hành trình chậm rãi, vừa đi vừa ghé, vừa đi vừa dừng chân. Chỉ trong vòng một tuần lễ ngắn ngủi mà thầy trò chúng con đã ghé biết bao nhiêu nơi. Anh nào cũng tự cảm thấy mình lớn hơn, khôn hơn. Nhờ những chuyến đi như thế mà cả tâm lẫn trí của họ được mở rộng ra. Đi là tới, là gặp gỡ, là trao đổi, là yêu thương. Đi là bài học đầu tiên mà con đòi hỏi mọi đệ tử của con phải thực hành. Đi là khởi đầu của mọi sự nghiệp loan báo Tin Mừng.

Sau bữa cơm tối, thầy trò quây quần bên nhau. Chưa bao giờ các đệ tử của con ham phát biểu như hôm nay, vì chưa bao giờ cái đầu của họ lại có nhiều tư tưởng đến thế. Con hỏi họ:

- Các anh đã đi từ Bắc chí Nam, các anh nghe bà con nhận xét thế nào về Thầy?

- Một vị tiên tri lớn tầm cỡ Êlia, Isaia, Giêrêmia…

- Có người đánh giá Thầy là Gioan Tẩy giả phục sinh, vì chưa có tiên tri nào làm được những dấu lạ Thầy đã làm.

- Có người nói rằng, ít nhất Thầy cũng là một sứ ngôn cỡ Ôxê ….

- Đó là dư luận của bà con đây đó. Bây giờ Thầy hỏi thật các anh: Các anh đánh giá Thầy như thế nào ?

- Thầy là Đức Kitô Con Thiên Chúa hằng sống.

- Phêrô, tại sao anh khám phá ra điều này? Chính Cha Thầy đã mạc khải cho anh đấy. Nhớ giữ bí mật nhá!

Cha kính mến,

Phát giác này của Phêrô châm ngòi cho mọi sự ham muốn và tranh chấp. Đấng Kitô của họ là một ông vua cưỡi ngựa hồng chinh đông chinh tây, trả thù đế quốc Ai Cập, Babilon, Ba Tư, Hy Lạp và La Mã, đưa dân Do Thái lên hàng bá quyền, biến Giêrusalem thành thủ đô quang vinh, tiếp nhận nguồn phú túc từ muôn phương đổ về như thác vỡ bờ… Đấng Kitô chỉ còn là công cụ thực hiện tham vọng của cá nhân họ, quyện với mưu đồ chính trị của một dân tộc cực đoan. Mỗi anh đệ tử của con đều nuôi một giấc mộng lớn: tư lệnh quân đội như Gioáp bên cạnh minh quân Đavít. Cái chức tư lệnh này sẽ là miếng mồi để họ chầu chực và tranh giành nhau.

Thế là từ hôm nay, mục tiêu giáo dục của con sẽ là trình bày một Đức Kitô chân chính: Đức Kitô đau khổ, chết và phục sinh. Xin Cha hỗ trợ con.


Giêsu,
Con yêu của Cha.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Levitan
Chuyên viên


 

Ngày tham gia: 11/08/2007
Bài gửi: 823
Số lần cám ơn: 35
Được cám ơn 440 lần trong 288 bài viết

gửi email Yahoo Messenger
Bài gửigửi: 23.07.2010    Tiêu đề: re: Nhật Ký Đức Giêsu Trả lời với trích dẫn nội dung bài viết này

Xêdarê-Philíp, ngày..........

Cha kính mến,


Chiều nay con ra lệnh cho Phêrô:

- Tập trung anh em lại. Thầy sẽ cho biết tin quan trọng nhất.

- Mời anh em tập họp. Chuẩn bị chiến đấu. Thầy sắp phất cờ khởi nghĩa.

Thầy trò chúng con ngồi xếp bằng thành một vòng tròn. Mười hai đệ tử, anh nào cũng nhấp nhổm ngồi không yên, cặp mắt nào cũng háu háu chờ tin sốt dẻo. Họ thích tuốt gươm và đâm chém. Họ muốn ngồi bệ vệ và làm cha thiên hạ. Hiếu chiến, hiếu thắng và kiêu ngạo từ móng chân đến sợi tóc. Tốt với thần thánh nhưng tệ với đồng loại. Xun xoe với Giavê để chà đạp lân bang. Lịch sử dài hay ngắn cũng chỉ có bấy nhiêu tâm địa.

Thái độ lạnh lùng và im lặng của con làm cho họ cụt hứng. Không còn hau háu. Mười hai người thành mười hai pho tượng buồn. Bây giờ con mới rỉ rả bộc bạch hết nỗi lòng của mình.

Dân tộc ta, từ thời Đavít đến bây giờ, ngàn người như một đều mong đợi Đấng Cứu Thế. Ngàn người như một đều nghĩ rằng: Đấng Cứu Thế là một ông vua vĩ đại bách chiến bách thắng, biến mọi đế quốc thành chư hầu của Giêrusalem. Thầy nói thật với các anh rằng: nghĩ như thế là sai lầm hoàn toàn.

Đấng Cứu Thế là chính Thầy đây. Nhưng Thầy sẽ không phất cờ khởi nghĩa, sẽ không làm vua… Và các anh sẽ không ai làm quan, làm tướng… Chỉ còn chừng bảy tháng nữa là đến lễ Vượt Qua. Thầy sẽ về Giêrusalem. Thầy sẽ bị bắt, bị tra tấn, bị đóng đinh như một tên tử tội. Nhưng ba ngày sau Thầy sẽ sống lại.

Mười hai cánh tay giơ lên, mười hai cái miệng la bai bải:

- Không được!

- Không phải vậy?

- Thầy nói thật hay Thầy nói ẩn dụ?

- Thầy nói thật hay Thầy nói đùa?

- Thế là công dã tràng!

Con đứng dậy, lẳng lặng bỏ đi. Mười hai người vẫn ngồi lì ở đó, huơ tay tỏ vẻ bất bình… Con đi mãi, đi thật xa. Bỗng có tiếng bàn chân đạp trên lá khô, ngay phía sau lưng.

- Gì đó Phêrô ?

- Thưa Thầy, thế là công cốc. Ba năm theo Thầy tôi cứ tưởng là sẽ được chia sẻ vinh quang với Thầy. Ai ngờ… thầy lại bẻ chỉa. Làm sao tôi dám vác mặt về mà nhìn vợ con, xóm giềng. Tôi cắn cỏ lạy Thầy, xin Thầy nghĩ lại. Đức Giavê không nỡ tâm để Thầy phải khổ cực và nhục nhã như một tên tội lỗi như vậy. Ở hiền thì gặp lành Thầy ạ. Tôi van Thầy, Thầy đừng căng với các rắpbi, thì các ngài chẳng chống đối Thầy đâu. Thầy cứ ngọt ngào, một "kính thưa quý vị luật sĩ “, hai "kính thưa quý vị biệt phái", thì ai mà bắt, ai mà giết Thầy.

- Đồ quỷ, dang ra chỗ khác! Trong đầu mi không có lấy một chút tư tưởng thần linh, nhưng lại đặc sệt những tư tưởng phàm tục.

- Thầy nặng lời với tôi quá vậy sao?

Phêrô bưng mặt mà khóc. Con bỏ anh ta ở đó và tiếp tục đi nữa, đi vào tận sâu thẳm của lòng Cha, ở đây tâm hồn con dịu lại và ngất lịm trong vòng tay của Cha.


Giêsu,
Con yêu của Cha.
Xem thông tin cá nhân của thành viên gửi tin nhắn gửi email Website của thành viên này Yahoo Messenger
Trình bày bài viết theo thời gian:   
« Xem chủ đề trước | Xem chủ đề kế »
gửi bài mới Trả lời chủ đề này DIỄN ĐÀN GIÁO PHẬN VINH -> Truyện, ký, tiểu thuyết, Ä‘oản khúc... Chuyển đến trang Trang trước  1, 2, 3, 4, 5


 
Chuyển đến
 
Bạn không có quyền gửi bài viết
Bạn không có quyền trả lời bài viết
Bạn không có quyền sửa chữa bài viết của bạn
Bạn không có quyền xóa bài viết của bạn
Bạn không có quyền tham gia bầu chọn
Bạn không được phép gởi kèm file trong diễn đàn
Bạn có thể download files trong diễn đàn


Copyright © 2013 GIAOPHANVINH.NET :: All rights reserved.
Email biên tập: vinhconggiao@gmail.com || Ban quản trị: quantri@giaophanvinh.net